Featured image: Tanwir Jogi
Bước qua mớ tầm thường
là vô cực?
mặt trời đốt những đốm tàn trên thân thể khuyết
cháy bộng ánh mắt mộng du
con rắn trườn qua sự im lặng cúi đầu
uốn ép chiếc lưỡi huyền sử
có khi cứng
nhọn
đâm
bị thóc
mật ngọt phủ ngoa ngôn
ngày ánh sáng tắt
mặt trời không khóc trên đọt cây
khi đêm xuống
bước ra
từ những vũng lầy
lạnh giá
bình minh
không mang khuôn mặt nguyên khôi
tôi ôm tôi.
Sáng mù sương
rất chậm
nơi mặt trời không biết khóc.
Phương Uy