Tôi nhớ nhất là câu truyện anh nhà báo Tú sống trong khu lao động của dân nghèo vì làm nghề viết lách không kiếm được bao nhiêu. Sự túng thiếu, cái đói nghèo đã dồn anh vào chân tường để anh đi viết về cái xe mì gõ của chị đầu đường mình hay ăn nấu nước lèo băng chuột cống. Bài báo của anh được công ty trọng dụng và đăng tải trên mọi web giật tít. Hôm sau anh ra kiếm xe mì gõ thì nghe chị bán than vãn về tình hình khách sợ không dám ăn. Sự đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, cái thiện đấu cái ác, nhưng cái ác lại bị cái đói dìm chết. Mâu thuẫn nội tâm diễn ra gây gắt, độc đáo với gam màu nóng đến rực cháy. Sự ám ảnh về khuân mặt chị bán hàng cứ ám ảnh anh nhà báo để rồi sau này anh bỏ nghề. Cái ác rồi cũng sẽ có quả báo. Là một nhà văn thiên về cảm xúc, Nguyễn Ngọc Thạch xây dựng nhân vật, cốt truyện dai dẳng, bị chính lương tâm mình đè nặng rồi tự gục ngã.
-
-
[BDTT8] Khóc Giữa Sài Gòn – Nguyễn Ngọc Thạch
-
Mục đích bạn xuống Trái Đất để làm gì?
Dù bạn đã từng suy nghĩ về câu trả lời hay chưa, ngay từ bây giờ hãy tự hỏi mình câu hỏi này thường xuyên. Có bận rộn học hành làm việc tới đâu đi nữa, mỗi ngày hãy chịu khó dừng lại, nghĩ về nó một chút. Mục đích đó nên là của riêng bản thân bạn, và cũng không nhất thiết là phải quá cầu kỳ chi li từng tí một. Chỉ cần nó có thể giúp bạn trở thành con người tốt nhất mà bạn có thể, và nên bắt đầu càng sớm càng tốt. Vì câu hỏi này không phải ngày một ngày hai mà có thể trả lời ngay, thậm chí nó có thể sẽ tiêu tốn cả một quãng đời. Mỗi con người lại có những mục tiêu khác nhau, không ai giống ai cả, và cũng không ai có thể tìm kiếm đáp án giùm cho bạn được. Chỉ chắc chắn là khi cái gì đó bên trong lồng ngực trái của bạn còn đập thình thịch, chắc chắn phải có một lý do nhất định nào đó để bạn còn sống được tới bây giờ. Đời vốn dĩ rất hiếm khi có cái gì gọi là ngẫu nhiên.