21.2 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

[Tiểu thuyết] Lên Đà Lạt – Chương 6 (36%): Bad Trip và Good Trip

[Note: Đây chỉ là 36% của toàn bộ chương 6 sẽ được đăng trong tạp chí Aloha volume 18. Hiện đã ra tới volume 16. Mua đọc tạp chí tại bit.ly/THDPmembership (sale 25% off)]

Toàn bộ thời đi học, tôi được mệnh danh là con ngoan trò giỏi. Một phần là nhờ gia đình định hướng kỹ càng từ nhỏ, một phần vì tôi không biết làm gì khác ngoài học. Có thể tôi vẫn chơi cờ, làm lớp trưởng, tham gia văn nghệ, nhưng tất cả chỉ là hương gió thoảng qua dù tôi yêu thích những hoạt động đó đến cỡ nào. Trong tầm mong ước của gia đình, tôi nhất định phải chuyên tâm vào những con chữ và trở thành một người thành công, ổn định, như bác sĩ, giáo viên hay kế toán – những nghề nghiệp được dân tình ưa chuộng.

Ngày đó và thỉnh thoảng bây giờ, khi bắt tay vào bất kỳ việc gì, tham vọng và ý chí mãnh liệt luôn thôi thúc tôi muốn trở thành hạng nhất. Tính nề nếp và gia giáo được truyền thừa từ bố mẹ giúp tôi giữ được những thành tích và đỉnh cao nhất định trong sự nghiệp ngồi trên ghế nhà trường.

Dường như, tôi chưa bao giờ làm bố mẹ phải thất vọng hay bận lòng gì vì việc học hành. Tôi đã từng đoạt được không ít giải thưởng, có những tấm bằng khen khi mang về được ông nội tôi đóng khung đỏ treo đầy trên tường nhà. Với mỗi tấm bằng treo lên là một sự tự hào, đồng thời cũng là sự khẳng định ngầm việc phải nối tiếp “truyền thống” con ngoan trò giỏi của gia đình dòng tộc. Không bao giờ tôi nghĩ rằng vào một lúc nào đó trong tương lai mình sẽ trở thành một kẻ lang thang xa xứ, nay đây mai đó và dùng các loại chất này nọ.

Tôi đã từng gặp một người bạn, cũng mang một tâm sự giống mình. Cậu ta người Hà Nội, thường gọi thân mật là Thỏ. Tôi đến chơi nhà để lấy nấm ma thuật (magic mushroom) Thỏ trồng. Đây là một trong những loại chất thức thần nổi tiếng và có năng lực rất mạnh. Chính anh là người tặng tôi, với ý muốn giúp tôi đi qua cơn khủng hoảng hồi mới tốt nghiệp ra trường.

Ở trong căn phòng nhỏ phảng phất mùi khói, Thỏ ngồi ở chiếc ghế xoay trước màn hình máy tính, nhìn tôi và cười. Cậu ấy chỉ tay về phía tường. Ở đó, tôi thấy những tấm bằng khen của cậu khi học tại trường chuyên nổi tiếng của Hà Nội, nhưng bức ảnh cậu tham gia ngoại khóa được lồng khung ngay ngắn. Với cặp kính cận và một gương mặt thư sinh, chẳng ai bảo rằng Thỏ có thể là người đã dùng hầu hết tất cả các loại chất kích thích trên đời. Cậu ấy bảo rằng “Không thể tin được mình như ngày hôm nay.” Tôi chỉ thấy trên gương mặt cậu là một sự ngạc nhiên và hài lòng hạnh phúc. Cho tới bây giờ, ấn tượng gặp Thỏ ngày đầu tiên đó vẫn chưa hề phai nhạt.

Trước khi dùng nấm, Thỏ bảo, tôi cần phải sử dụng qua một chất thức thần nào đó để làm quen. Cậu ta rất khoái chí và vui vẻ khi trở thành người chứng kiến lần đầu tiên hút cần của tôi. Với hầu hết mọi người, lần đầu tiên cơ thể thường bị “kháng” và không có cảm giác gì thay đổi. Cần phải dùng đến lần thứ hai thứ ba thì cơ thể mới thích ứng và nhận biết được các dấu hiệu.

Thật oách là ngay từ lần đầu tiên ấy, tôi đã được dùng boong. Tất nhiên là tôi bị sặc khói và ho sù sụ. Toàn bộ thời gian ở phòng của người bạn tôi không hề thấy hiệu ứng gì. Thỏ mời tôi ăn bánh quy để trong ngăn mát tủ lạnh, tôi cũng cắn vài miếng cho lịch sự. Mọi thứ chỉ bắt đầu phát huy công lực khi tôi cầm 5gram nấm ra về – một liều mà sau khi trip tôi mới biết là quá nhiều so với một người mới bắt đầu.

Người tôi dần rơi vào trạng thái stoned, đông lại như một khối gỗ và chuyển động rất chậm. Tôi đi xe máy mà cảm giác mình đang lao đi vun vút trong không gian như thể mình có thể đi đóng phim viễn tưởng ngay được. Khi dừng lại mua bánh mì gần nhà, tôi bị “đứng hình” và nhìn trân trân vào khoảng không gian trước mặt. Nó như mở rộng ra hun hút. Chưa bao giờ tôi thấy một thứ gì đó có chiều sâu đến vậy. Những người đi qua đi lại trên dòng đường ấy chỉ như những làn khói vô tình và hờ hững. Tôi biết tất cả những chuyển động và âm thanh diễn ra xung quanh, nhưng tôi không hề phản ứng với bất kỳ thứ gì.

Có lẽ, tôi hiểu được cảm giác vì sao những người “bình thường” nhìn những người đang high với một con mắt e sợ và đôi khi là miệt thị. Người ta có thể bảo “Ồ, đứa này đang mất hết nhận thức. Nó trông không bình thường. Cần tránh xa nó.”

Nhưng có lẽ tất cả họ đã nhầm. Khi high, tôi không những không mất nhận thức mà còn có nhận thức sâu sắc hơn bao giờ hết. Các giác quan được thư giãn nên nó đón nhận được nhiều tín hiệu thông tin hơn. Và nếu có ai đó nói rằng cần tránh xa một người không bình thường như thế, thì quả thực họ đã rất sai lầm.

“Em đã từng overdose bao giờ chưa?” Anh hỏi tôi khi chúng tôi trên đường đi đến tiệm ăn tối. Trước đó, hai đứa đã hút mấy hơi như mọi khi trước bữa ăn. Chúng tôi đã trộn lẫn ba loại weed (khá mạnh) khác nhau, theo như ý anh thì như vậy mình sẽ không bao giờ bị “nhờn.” Ý tưởng đó cũng giống như chúng ta cần thay đổi khẩu vị của mình mỗi ngày để không bị mắc chứng chán ăn vậy.

“Anh không nhớ gì à,” tôi vẫn nắm tay anh. “Em đã từng overdose hồi anh vừa về Hà Nội sống.”

“À,” anh bật cười. “Hồi đó ăn sô-cô-la có THC.”

Và thế là chúng tôi cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa trong lúc đi bộ tới tiệm ăn. Đó là lần đầu tiên tôi biết thế nào là bad trip. Tất cả những gì tiêu cực nhất bên trong được trỗi dậy khi high, đặc biệt là tôi không ngờ rằng nó đến vào lúc đó và với cường độ mạnh như vậy. Tôi hoàn toàn bị đốn gục chỉ vì ăn quá đà thứ sô-cô-la anh mang theo.

Ở Việt Nam, tôi nhận thấy trình độ dân trí của đa số mọi người còn bị giới hạn rất nhiều, đặc biệt với những thông tin về các chất kích thích hay chất gây nghiện phổ biến. Tất cả được chụp mũ là “ma túy.” Khi tôi nói rằng mình dính bad trip khi overdose weed thì không có nghĩa là lần nào overdose cũng là tồi tệ, hay weed là một sản phẩm nguy hại.

Thứ duy nhất tồi tệ lúc đó là thế giới nội tâm của tôi. Cần sa chỉ khuếch đại thế giới ấy lên vài lần nữa. Nếu với một lượng lớn hơn ngưỡng hấp thụ bình thường, số lần khuếch đại có thể trở nên khổng lồ không tưởng tượng được.

. . .

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Minh họa: Thanh Tường

📌 Mua membership để đọc tạp chí Aloha đã giảm giá 25% ➡️ http://bit.ly/THDPmembership

📌 Mời Triết Học Đường Phố và các tác giả một ly cafe ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

  1. Chuyển tiền qua ngân hàng Việt Nam
    Người nhận: Vũ Thanh Hòa
    Ngân hàng Vietcombank chi nhánh Thành Công, Hà Nội
    Số TK: 0451000409314
  2. Chuyển tiền qua Paypal
    Người nhận: Huy Nguyen
    Địa chỉ: https://paypal.me/huythdp

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố, bài viết nổi bật sẽ có nhuận bút/tip. ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2

spot_img
Vũ Thanh Hòa
Vũ Thanh Hòa
"Thiên Nhiên không vội mà việc gì cũng thành." — Lão Tử

BÀI LIÊN QUAN

2 BÌNH LUẬN

Trả lời Hoàng Hà Hủy trả lời

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI