29.2 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Chúng ta sinh ra để sống tầm thường vậy sao?

(1261 chữ, 5 phút đọc)

Đã bao lần bạn chậm rãi sắp xếp từng cây bút màu cho vào hộp với suy nghĩ ai rồi cũng phải thế. Đã từng đắn đo lựa chon cho mình những màu yêu thích nhất, cố gắng vẽ ra giấc mơ sặc sỡ tươi tắn trên trang giấy trắng, nhưng có lẽ đã đến lúc chấp nhận số phận của chính mình, chỉ một số màu là còn có thể dùng được, một số màu khác sẽ thỉnh thoảng cần đến, và còn đó những màu không bao giờ có thể phù hợp. Bạn đã sẵn sàng chấp nhận sống một cuộc đời tầm thường như bao con người tầm thường khác?

Bạn đã quá mệt mỏi để nhận ra cuộc đời đang đánh thức bạn khỏi cơn mê ngủ. Càng tỉnh táo bạn càng nhận ra mình đau khổ, lo âu và tuyệt vọng. Ai đó đã giết sạch hết tất cả niềm tin trong bạn, những điều mà bạn tôn thờ và lý tưởng. Bạn đã tin rằng mình đến với trái đất này cùng sứ mệnh cao cả, nhưng sứ mệnh đó giờ cũng chẳng giúp ích được gì. Chúng chỉ càng khiến bạn trở nên vô dụng và vỡ vụn ra thành nhiều mảnh, đang cứa vào linh hồn bạn từng ngày. Niềm tin của bạn đã không còn đủ không khí để thở, chúng ngột ngạt và đang thoi thóp trong lồng ngực chật hẹp. Cảm giác ngộp thở thật đau khổ. Đã có khi bạn tự hào được lựa chọn cho mình một cuộc sống ao ước rồi bàng hoàng nhận ra mình chỉ là sản phẩm dây chuyền của cuộc sống trong những phần số đã được sắp đặt sẵn không thể thay đổi.

Bạn đã từng mơ mộng về một thế giới viên mãn trong tâm trí. Đó là thiên đàng tạo ra  những bản thiên anh hùng ca và bạn là vị anh hùng luôn phất cao ngọn cờ tử vì đạo, chấp nhận hứng chịu đau khổ và hy sinh vì lý tưởng cao đẹp cuộc đời.

Rồi bạn bị cuộc đời tát cho vài gáo nước lạnh. Như thế thì được tích sự gì? Thế giới này không đòi hỏi bạn phải hành động và hy sinh, nó đã tự mãn nguyện với những gì có sẵn tự trong thân nó. Nó đã hoàn toàn hài lòng với những con người sống một cuộc sống như được lập trình trong các cao ốc văn phòng, những quán cà phê, nhà hàng ăn uống hạng sang, mặc áo lông thú và tay xách túi đeo hàng hiệu. Đó mới chính là cái đẹp được cả thế giới tôn sùng. Thời đại của thi ca, tôn sùng những thi hào hay nghệ thuật, đó chỉ là sự cổ hủ lạc hậu của những kẻ dại khờ.

Đã có bao nhiêu người mang trong mình những giấc mơ đó, nhưng rồi cũng phải nói câu tạ từ. Thực tế con người sinh ra chỉ để làm việc quần quật mỗi ngày, đón con tan trường, tối về ngập mặt trong bếp núc nếu là đàn bà, đàn ông được thư giãn trên ghế sô pha ngồi chuyển kênh ti vi, rồi đi ngủ, rồi sáng mai lại thức dậy, sắn áo sắn quần vội vã trên đại lộ cho kịp giờ làm. Bạn từng chọn cho mình một sứ mệnh cao cả hơn, một văn sĩ , một nhà soạn nhạc thiên tài, một nhà cách mạng… nhưng cuộc đời chỉ cho bạn thành một anh nhân viên quèn văn phòng ngồi gõ bàn phím, sắp xếp những đống giấy tờ.

Bạn có tuyệt vọng không? Cũng có thể có, nhưng chẳng phải xung quanh mọi người đều thế. Bạn cũng mất rất nhiều thời gian để đau khổ và tự trách bản thân vô dụng không tự làm chủ cuộc đời mình. Nhưng rồi đâu cũng vào đó. Tự động viên bản thân rằng cuộc đời nhất định có lý khi sắp xếp thứ tự a b c chứ không phải là c b a. Rồi ngậm ngùi chấp nhận cũng có khi những giấc mơ mình từng có đúng là vớ vẩn. Thực tế là cuộc sống mình đang có, ai rồi cũng phải sống với sự sắp đặt, trách móc cũng chẳng được tích sự. Bạn bè mình ai mà chẳng sống hòa bình với thực tế này, cha mẹ mình cũng đã sống như thế, rồi hàng xóm láng giềng.

Có bao giờ bạn đặt tay gối đầu tự hỏi tại sao giấc mơ của mình không phải là điều đúng đắn còn cuộc đời này mới đang nhầm lẫn? Tại sao hàng triệu người trên thế giới đang sống đúng với thực tế, còn mình thì ảo tưởng? Tại sao chúng ta không có quyền được nghĩ hàng trăm hàng nghìn anh chị đang ngồi trong các văn phòng cao ốc, rồi những người không thể theo đuổi giấc mơ, việc họ cố gắng sống những ngày tháng mệt mỏi để kiếm tiền, rồi già đi thảm hại là không sai? Từ bỏ giấc mơ rồi héo mòn đi từng ngày là đúng? Phải chấp nhận phần kiếp đó là đúng? Không thể thay đổi được gì cũng đúng? Có thể chúng ta giàu có trong tiền của vật chất là đúng nhưng tâm hồn mình cô đơn tuyệt vọng chẳng lẽ không sai?

Bạn kinh tởm trước danh vọng tiền bạc, tỏ ra buồn phiền về dáng vẻ bộ tịch của tất cả những người xung quanh, nỗi tuyệt vọng về một xã hội thối nát. Chiến tranh không xảy ra nhưng tâm trí con người có bao giờ bình yên. Rồi chuyện người ta xem trọng bề ngoài hơn cái cốt lõi bên trong. Bất kể ai suy nghĩ thế này đều bị xem là kẻ lệch lạc. Họ không cần thứ âm nhạc phải là âm nhạc, họ chỉ cần cái thế giới xinh đẹp bên ngoài và mục ruỗng đổ nát bên trong, họ cần tiền bạc thay vì tâm hồn, sự đùa nghịch hơn là phải có đam mê.

Thời đại này là một thời đại văn minh. Bất kể điều gì xảy ra cũng đều để phục vụ cho sự bảo tồn và phát triển. Thế giới ngợi ca những gì tốt đẹp hơn, giàu sang hơn, phong phú tiện nghi hơn trong tương lai. Nhưng tương lai là cái gì đó khi con người chẳng còn không khí để thở mỗi ngày. Tất cả những gì gọi là chuẩn mực xã hội mà tất cả mọi người đều phải học thuộc nếu muốn được công nhận là con người cùng những đức hạnh. Tất cả chỉ là dối trá do mấy kẻ đạo đức giả nghĩ ra rồi hô hào đó là giáo dục định hướng.

Vâng, những bài giảng giáo dục định hướng con người sớm biến thành những kẻ hèn mọn, sống tầm thường, miễn sao có nhiều tiền tài và quyền lực. Phải rồi, đó là tiêu chuẩn để được sống là con người. Có những con người đích thực, lại chẳng có gì hết, họ luôn nghèo nàn vật vã mỗi ngày, chỉ sống để chờ đợi cái chết. Cuộc sống này đã luôn như thế và sẽ mãi như thế. Muôn đời này sinh ra những kẻ tầm thường rồi chết tầm thường trong tất cả các nấm mồ. Chỉ cần có ai đó đôi ba lần đến viếng thăm, thắp cho vài ba nén nhang, rồi lặng lẽ lãng quên.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: MichaelGaida 

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

8 BÌNH LUẬN

  1. Ni Chi ơi, liệu chăng đỉnh cao nhất của cuộc đời là đạt được sứ mệnh của mình hay đỉnh cao nhất chính là trở thành con người tầm thường nhất: Không ước vọng, không tuyệt vọng, không kinh tởm cũng chẳng đức hạnh?

    • điều đó phải đợi xem liệu sứ mệnh của mình có phải sinh ra để trở thành một con người vĩ đại mà có thể không ước vọng, không tuyệt vọng, không kinh tởm cũng chẳng đức hạnh không?
      Đối với mình, mình chọn sự viết chính là sứ mệnh. đôi khi mình cũng muốn tiến đến con đường an lạc. Mình cũng muốn học cách vứt bỏ cảm xúc, tu tập tinh tấn để có thể trở thành một con người “không” như bạn nói. Nhưng mình đã thử rồi, điều đó giết chết tất cả ngôn từ trong mình.
      Mình yêu quý sự viết lắm, nó là cả cuộc sống của mình.Vậy nên mình chọn sứ mệnh của mình là sự viết và thay vì học cách tiến đến an lạc như mọi người đang làm, mình chọn vui chơi và sống thỏa hiệp với những cảm xúc trong mình, đủ để nó không giết chết mình và tất nhiên mình sẽ giữ mình trong giới hạn biên giới với những người xung quanh.
      Mình lại ngụy biện rồi(mặt cười thè lưỡi)

      • Ni chi ơi, hãy cứ yêu quý sự viết của mình, hãy cứ viết lên những suy nghĩ từ sâu thẳm trái tim mình. Mình ngưỡng mộ bạn lắm. Và Ni Chi ơi, hãy vứt bỏ hết các thứ vớ vẩn trong kinh sách mà người ta gọi đó là an lạc, là thiên đàng đi. Vì rằng Ni Chi chỉ nên là Ni Chi mà thôi. Không cần cố gắng, không cần thỏa hiệp, không cần giới hạn. Và cười lên. :D.

        • Sự thực là mình sợ ai đó yêu quý và ngưỡng mộ lắm, vì ko ai ngoài bản thân mình nhìn thấy cái tôi tầm thường và đáng khinh của mình. Đôi khi mình dùng ngôn từ hoa mỹ để nói ra những suy nghĩ của mình, rồi lại dùng chính sự mâu thuẫn để ngụy biện cho tất cả sự ngờ vực, đôi khi thấy mình dối trá, đôi khi lại thấy mình quá giả tạo, mình nói nhiều về sự chân thành nhưng bản thân mình có xứng đáng để nói về nó. Mình tầm thường lắm bạn ơi, đừng ai kỳ vọng gì vào mình thì mình sẽ thấy dễ thở hơn. Mình là đứa còn rất hèn yếu, đáng bị mọi người cười cợt chỉ trích. Biết thế mà vẫn thấy sợ hãi. Vậy nên phải chạy trốn, dù ko biết mình đang chạy trốn gì, thôiiiiiiiiiii, dù sao cũng cám ơn bạn đã đọc bài của mình, trong lúc mình viết ra chúng, chắc đó là trái tim thành thật nhất của mình, còn con người mình, kệ mẹ nó đi bạn ơi, nó ko đáng để ai đó phải suy nghĩ về nó đâu. ^^
          Cơ mà mình sẽ cười, cười vì vui khi bạn đã chia sẻ cùng mình những suy nghĩ của bạn. Ai mà bình luận bài viết mình kiểu chém gió, nói chuyện xàm là mình thích lắm, con tranh luận triết học, mình có biết cái gì về triết học đâu mà vào phản biện với mình làm gì, làm sao mình đủ trình độ và kiến thức để tranh luận. Bài viết của mình, tất cả chỉ là suy nghĩ của mình thôi. Nó ko bao giờ đúng mà mình cũng ko nghĩ nó sai. Vì có gì là đúng hay có gì là sai đâu. Đơn giản nó chỉ là điều mình đang nhìn thấy và ghi chép lại trên phương diện lưu trữ ký ức. Mà lại nói năng lê thê rồi.
          Vậy nhé, mình cười một cái rồi dừng bút.
          Yeahhhhhhhhh

          • Ni Chi ơi, bạn đáng yêu mà. Bạn chỉ đáng yêu mà thôi, chẳng đáng những lời cười cợt, chỉ trích kia đâu. Và xin Ni Chi đáng yêu đừng cố phán xét chính mình làm chi. Chúa trời giả sử có tồn tại cũng chẳng phán xét chúng ta cơ mà. Vậy nhé. Và xin Ni Chi hãy cứ yêu sự viết vì rằng viết là khoảnh khắc mà Ni Chi là Ni Chi, là tôi và là chúa.

          • Có cách nào sống khác không bạn!? Biết là đang sống tầm thường, nhưng tài năng thì không có, đam mê cũng không có, cuộc sống cứ nhàn nhạt trôi qua,chúng ta như một vỏ sò vỏ ốc ngâm mình dưới đáy đại dương, cuộc sống như những con sóng dạt dào xô đẩy, những vỏ ốc đó chỉ lăn qua lăn lại theo nhịp sóng thôi. Thế nào là đúng , thế nào là sai, thế nào là tầm thường thế nào là sống chắc mỗi người cảm nhận theo mỗi kiểu, không có gi là tuyệt đối. Chán cái cuộc sống tầm thường thì cũng phải sống, chán cái bản thân mình thì nó cũng là bản thân mình không thể buông bỏ, chán cái xã hội bon chen thì nhìn lại mình chỉ là một hạt bụi nhỏ nhoi thôi,…..về đâu!!!!

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI