19.3 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Gửi anh trai thương mến

Gửi anh đẹp trai – thông minh – thiên tài của Ni!

Lâu lắm rồi chẳng có nổi một bức tâm thư nào cho nhau, đúng thiệt như anh nói, thời gian chẳng còn lại bao nhiêu nên em cũng đang cố gắng làm thật tốt những dang dở trong cuộc đời mình. Nhưng có lẽ, chính anh em mình cũng quên mất một công việc quan trọng khác, cũng cần phải làm thật tốt. Đó là thường xuyên sẻ chia, bằng thứ ngôn từ mộc mạc giản đơn, như tình yêu mà anh em mình vẫn luôn dành cho nhau.

Thật ra em cũng không hẳn quên, đôi lúc muốn viết, viết được một nửa rồi bấm xóa, hoặc kiểu cho vào hộp thư nháp không gửi đi. Vì nghĩ cuộc sống anh dạo này đã có nhiều hơn những áp lực, những việc quan trọng khác cần tập trung, nếu cái gì đó em có thể tự giải quyết, thì cũng đừng khiến mọi thứ rối ren hơn.

Sáng nay thời tiết ẩm ướt, tuy không mưa nhưng cũng chẳng có nắng, vậy mà em đã bon bon chạy ra phố với ảo tưởng hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời. Em có cảm giác mỗi lần ngồi trên con xe của mình, chỉ cần nghe tiếng bô xe là em đã thấy rất yêu đời. Cảm giác thu hút được nhiều ánh mắt vào mình. Em thấy mình luôn cực ngầu cùng với con trâu già này. Vậy mà bấy lâu nay cứ để nằm xó. Nó khiến em nhớ lại khoảng thời gian trước đây, những ngày tháng lang thang phiêu bạt và sống hết mình cho giấc mơ tuổi trẻ. Hồi ấy em đã sống với lý tưởng cao đại “Không có gì là mình không thể làm được.”

Từ ngày chuyển lên Đà Lạt, ở đây em có một cuộc sống tao nhã, tuy không đầy đủ tiền bạc để thỏa mãn những ham muốn vật chất, nhưng em đã cố gắng từ bỏ tất cả những ham muốn ấy để được sống với lý tưởng hiện tại. Đã có khi em nghĩ đó là một sự hèn yếu, nhưng cũng đôi lần em tin chắc đó là mạnh mẽ. Đã có khi em nghĩ mình không còn là chính mình, nhưng cũng có khi em nghĩ mình vẫn cứ là thế. Hôm qua em đã sống và cương quyết tin rằng không có bất kỳ điều gì em muốn là em không thể làm được. Em đã có thể lang thang đơn độc khắp nơi, ngủ bờ ngủ bụi. Em có thể làm việc hơn 16 tiếng một ngày để sống cuộc đời mình ao ước. Vậy mà giờ đây em nói em không thể bước ra xã hội và tìm kiếm một công việc gì sao? Em nói rằng em ngán ngẩm sợ hãi nhân loại này lắm rồi sao? Con người của ngày hôm qua đâu rồi mà giờ còn lại đây một cái tôi hèn nhát yếu đuối thế này. Nhưng rồi nghĩ mọi sự không phải như em nghĩ, em vẫn chính là em, vẫn cương quyết sống và trung thành với lý tưởng của mình.

Em vẫn đang làm những điều em cho rằng không có gì là không thể đấy thôi. Tại sao mọi người lại bảo chúng ta cần làm những công việc mình không muốn để kiếm tiền, tại sao em không thể sống kiểu em muốn. Em vẫn nhất quyết trung thành với sự lựa chọn này bất kể những lời chỉ trích và phản đối của mọi người. Là em vẫn đang mạnh mẽ bảo vệ lý tưởng của mình đấy chứ, chỉ là lý tưởng đó đã thay đổi sang một điều khác trước đây.

Em chưa bao giờ nghĩ em cần lựa chọn một sự ổn định, ngay cả sự lựa chọn lúc này, mọi thứ vẫn chỉ là một sự tìm kiếm và trải nghiệm. Ngay cả việc em đóng cửa nhốt mình trong nhà và viết ra những điều tiêu cực, hay việc em không tiếp xúc với con người, không chịu bước ra đường, mọi thứ cũng chỉ đang là một sự trải nghiệm.

Em nghĩ anh hoàn toàn sai khi nói rằng nếu không làm việc thì em sẽ không viết được gì. Em đang trải nghiệm một cuộc sống không làm gì để viết lên sự trần trụi của nó. Sự trần trụi của một cuộc sống không làm gì mà nếu bước ra xã hội và gặp gỡ nhiều người, lao vào cuộc sống và đánh mất cơ hội được đơn độc trong chính góc tối tâm hồn mình. Chính cái sự không làm gì nó cũng hoàn toàn có trải nghiệm riêng biệt của nó. Em nghĩ rằng không có một sự thể nào diễn ra mà không mang ý nghĩa riêng.

Anh em mình đã cùng khởi sinh từ một nguồn cội, chúng ta đọc chung những quyển sách, xem chung những bộ phim, cùng nói về những câu chuyện. Chúng ta chịu một phần ảnh hưởng trong con người nhau. Nhưng chúng ta đã lên đường và dấn thân vào những cuộc sống khác nhau, dù cho anh em mình vẫn luôn nhớ đến sự hiện diện của nhau trong cuộc đời này. Tuy nhiên, có những ngã rẽ mà chúng ta đã chọn sang ngang, càng bước đi càng thấy có nhiều ngã rẽ, vẫn may sao chúng ta vẫn còn được trông thấy nhau, thỉnh thoảng ngồi chuyện trò bên nhau. Vẫn là “Nhiều khi muốn quay về, ngồi yên dưới mái nhà.” Em thấy thật hạnh phúc khi chúng ta đã không cố gắng chạy theo cuộc sống để vội vàng đánh rơi nó.

Chẳng biết mình đang muốn nói gì nhưng các con chữ thì cứ lần lượt tuôn ra, chỉ vậy thôi. À, có thể là em muốn nói với anh rằng cuộc sống hiện tại vẫn chỉ là một sự tạm bợ, một chặng dừng chân để nghỉ ngơi, em rồi sẽ còn bước đi rất xa nữa. Và chẳng có gì để anh lo lắng và muộn phiền về em. Anh thấy đấy, em đã cương quyết bỏ nhà đi, bỏ học vào Sài Gòn, bất chấp tình yêu và nước mắt ba mẹ đã dành cho em. Rồi một mực bỏ Sài Gòn ra đảo. Từ bỏ mọi thứ ngoài đảo để quay trở lại với xã hội, rồi đi lang thang, rồi lạc trôi lên ngọn đồi này sống như một kẻ vô dụng. Em biết mình là một đứa ngoan cố và ngông cuồng. Nhưng hãy nhìn vào sự nỗ lực của em trên những đoạn đường em đã đi qua, hãy có niềm tin và hy vọng về ý chí muốn được sống trọn con người của em. Đến lúc muốn hồi sinh đâm chồi lại vào xã hội nhân loại, em nghĩ em vẫn sẽ biết cách để lại nảy mầm như đã bao lần gieo hạt .

Hãy yên tâm vào đứa em gái này. Em vẫn luôn là em gái lang thang yêu quý của anh. Vẫn mãi lang thang không bến đỗ dừng chân.

Cám ơn anh vì vẫn luôn bên cạnh và động viên em.

Gửi từ Ni – dễ thương – hiền – mà tội nữa.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: pasja1000

📌 Ủng hộ tác giả và Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/donateTHDP

📌 Tham gia viết bài cùng Triết Học Đường Phố ➡️ http://bit.ly/2KTJCN2 

spot_img

BÀI LIÊN QUAN

2 BÌNH LUẬN

  1. Đọc bức thư Ni gửi cho anh trai mà thấy trong lòng có chút xao động. NN cũng từng ước gì mình có một người anh trai để có thể cảm nhận được sự chăm sóc, bảo vệ…

    Thay vào đó NN lại có một em trai và điều đó cũng tuyệt vời không kém, mặc dù có những lúc muốn băm nhau ra vì cái máu hung hăng có sẵn trong người của hai chị em. Nhưng trên hết vẫn nhận ra tầm quan trọng và tình yêu thương dành cho nhau.

    Với NN, Ni là một cô gái rất đặc biệt, NN không thể diễn đạt bằng lời. NN chỉ muốn nói rằng Ni cứ hãy tiếp tục bước đi, mọi thứ chẳng có gì là vô nghĩa. Đến một ngày mỗi chúng ta đều sẽ có câu trả lời cho chính mình.

    XX

    P/s: Sáng nay ở đây cũng không mưa vì mưa hết một đêm qua rồi. Nhưng cũng không có nắng. :*

    • Sáng nay em thức giấc mà chẳng chịu bước ra khỏi tấm chăn ấm áp, cứ nằm mãi, nằm mãi và nhìn trân trân ra khung cửa hẹp trên gác. Bật vội một bản nhạc buồn lên nghe ” chủ nhật buồn trên căn gác đìu hiu…” người ta hát vậy đấy mặc cho em chẳng biết hôm nay là thứ mấy, ôi những ngày dài thức dậy và ngủ ngoan giữa cái tiết trời ương bướng này.Nếu không thức dậy để tiếp tục viết tiếp sứ mệnh hôm nay thì em nghĩ chắc mình đã có thể ngủ một giấc ngàn thu, may ra mình vẫn còn có cái để thức dậy, học cách yêu thêm cuộc sống một chút xíu hơn ngày hôm qua.
      Mở máy lên thì nhận được một vài tin nhắn từ hộp thư mail, của anh huy nhắc nhở chuyện chuyên gia edit sai lỗi chính tả trong bài viết nè, mail của anh trai em gửi tin hỏi thăm nè, tin nhắn từ chị trên page thdp nè, có bạn chúc em hạnh phúc và thành công trong bài viết trước nè, nhưng mà không có chơi face nên ko rep lại được cho bạn ý nè. Có những khi đọc tin nhắn kiểu ấy thấy cuộc đời đẹp quá nè, đẹp đến mức mình thấy hổ thẹn với chính mình, với cuộc sống nè.
      Giờ lại bắt đầu bật vào một trang word mới, chưa biết viết gì nhưng nhất định vẫn sẽ viết. Không còn muốn viết cho riêng mình mà muốn viết cho nhiều mình, cho những ai đang và sẽ đọc nó, viết cho những người đã luôn ủng hộ mình. Bao giờ còn một người đọc thì vẫn sẽ còn viết.
      Tự dưng nói lời sến súa này, nhưng cám ơn chị nhiều lắm nè.
      Thân gửi.
      Ni dễ thương hiền mà tội nè.
      Mặt cười thè lưỡi nhé.^^

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI