29 C
Nha Trang
Thứ Sáu, 26 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Nếu ngày mai tôi chết

Nằm dài trên giường, đến việc trở mình thức dậy uống một ly nước cũng cảm thấy quá khó khăn. Hôm nay là ngày gì mà cả bầu sống thu gọn qua ô cửa sổ đã đóng kín, ngăn ánh nhìn ra bên ngoài. Mình còn biết làm gì hơn đây ngoài việc nhìn trân trân vào bức tường. Ôi sao có lúc mình buồn chán thế này.

Nếu ngày mai mình chết, di chúc cuối cùng để lại cho những người mình yêu thương là gì? Để lại gì cho gia đình và cho đời? Mình không cần phải khuếch đại tất cả chúng lên bởi lẽ mình nào có gì hiện hữu gía trị mà gửi tặng lại họ chứ? Mình chỉ là một kẻ vô sản, đã được nhận quá nhiều đặc ân từ cuộc sống mà vẫn chưa có cơ hội đáp trả.

Nếu ngày mai mình chết, còn đây là lần cuối cùng mình còn được nói, mình sẽ nói gì bây giờ đây? Mình có muốn gửi lời xin lỗi đến những kẻ tội nghiệp đã trót ngây dại tin yêu mình để giờ đây mình lạnh lùng ra đi như một sự phản bội. Mình có muốn nói lời cám ơn đến gã lữ hành đã ghé chân dừng lại ngang qua nhà  để kể cho mình nghe thật nhiều phép màu chỉ có trong cổ tích. Ôi cuộc sống này mình vẫn còn quá nhiều nợ nần mà sao mình đành giũ áo ra đi.

Nếu ngày mai mình chết, công ơn sinh thành còn đó chưa kịp đáp trả, giấc mơ còn đó mình còn chưa trọn câu ước nguyện, quyển sách dang dở vẫn còn bỏ ngỏ chưa ai một lần đọc qua. Ôi nếu ngày mai mình chết, sao trả hết được tất cả mà nhẹ nhàng buông xuôi.

Mình còn lại gì giữa đời sống nhân gian này? Mình chỉ có sự chân thành?

Mình đã chẳng cần gì hơn nữa ở cuộc sống này ngoài sự chân thành phải cho nhau. Mình không muốn lấp đậy chúng bằng son phấn. Cuộc đời mình đã mải miết ngồi viết những điều ấy, như một dòng suối chảy âm thầm. Mình không biết là đã viết ra cho ai đọc, hay là viết cho chính mình. Một cuộc đời ngồi viết không tiền nên nghèo xơ xác.

Những ngày tuyệt vọng đã qua vì thứ mình viết ra không ai thấu hiểu. Mình chỉ mong một ngày nào đó có người sẽ hiểu hơn về mình, về cuộc đời của một người viết sách yêu tự do và sự chân thành. Mình còn mừng một điều, trong những cơn buồn dai dẳng thường trực, mình còn có được tự do, tự do ngồi viết những điều ý nghĩa và làm tròn đầy cho nó bằng các câu văn của mình.

Những áng mây của cuộc đời người con gái đã trôi qua, cuộc sống thực tế đã lấy đi tất cả, nhưng mình  ngang nhiên kiêu hãnh vì mình vẫn còn đủ dũng cảm để viết lên một đời sống thực tế, đó là tất cả những gì đẹp đẽ nhất còn lại trong cuộc đời mình.

Mình không còn muốn sống nhưng cũng chẳng muốn tự tử. Chết đi thì được gì nào? Vậy nên mình sẽ làm một con ma đói ở giữa nhân gian. Mình cần một chút Đà Lạt để được sống, xin cho tôi một chút Đà lạt. Mình cần một chút Đà Lạt se lạnh, trùm mềm quá đầu mỗi đêm rét, đốt lên một điếu thuốc và vay mượn một chút bình an.

Mình cứ nghĩ mãi về con đường đất đỏ dẫn lối vào quả đồi nơi mình sống, nghĩ mãi về ông già vẫn đẩy xe rùa mỗi chiều chở cỏ về cho bò ăn luôn tươi cười hỏi thăm mỗi khi trông thấy mình lang thang một mình trên đồi. Mình nhớ tiếng mưa rơi lộp độp trên mái tôn mà mình vẫn chăm chú lắng nghe mỗi khi cơn mưa đổ. Những lá thư viết vội trong quán vắng cà phê chỉ để gửi vào nỗi nhớ hư vô. Mình đã gặm nhấm nỗi cô đơn đó trong từng ngày tháng đơn độc đã qua và bây giờ vẫn tiếp tục nỗi nhớ da diết đó về một Đà Lạt mà mình đang phải cách xa.

Huế đã đổ mưa rất lớn sau bao ngày nắng nóng kéo dài triền miên, và để ăn mừng cho chuyện đó, mình đã mặc áo mưa chạy lòng vòng khắp các con đường với khao khát uống trọn cả cơn mưa. Có lẽ Huế vẫn buồn muôn thuở, giống như  mình. Ở đây mình chẳng còn nhìn thấy gì ngoài đôi mắt người tình xưa vàng vọt bơ vơ. Mình cần một đôi mắt với một màu khác của chàng trai đêm nào ngồi gãy đàn cho mình hát. Mình thèm một hơi ấm bên ánh lửa anh đã đốt lên.

Mình làm gì để sống bây giờ? Mình không đòi hỏi gì hết mà vẫn cứ thấy mình tham lam. Mình chỉ cần một cây bút, một tờ giấy tinh khôi để có thể viết kín lên đó. Mình cũng cần một điếu thuốc, ôi mấy hôm nay không có lấy một điếu cho vào phổi và thậm chí mình đã vô tâm đến mức lãng quên người bạn thân thiết. Thật là có lỗi, mình đúng là bậy bạ. bậy bạ hết sức. Làm sao mình có thể quên đi người tình bao đêm chăn nồng đầu gối tay ấp.

Mấy hôm nay là ngày gì mà thấy chẳng khác gì hỏa ngục? Mình không bao giờ sống bình thường được. Sung sướng thế này, ăn ngon, mặc đẹp. Xung quanh mọi người khiến mình cười tươi kiểu này thì làm sao mình sống được?

Hạnh phúc thế này mình chẳng viết được gì ra hồn. Viết văn đối với mình chẳng khác gì việc sống mỗi ngày, muốn làm gì thì cũng phải tự nhốt mình vào mấy câu chữ. Nhưng giờ chỉ là sự lặp lại của việc ăn ngủ vui cười. Cuộc rượt đuổi giữa mình và những câu chữ, ôi đau đớn thay là cái xác chết vẫn cứ nằm chình ình ra đấy chẳng chịu biến khuất mắt. Giờ bắt mình bịt cái khăn trắng trên đầu ngồi canh xác chết, trông chừng mấy gã loạng choạng đang bước đi lảo đảo xung quanh cỗ quan tài. Mình cũng muốn biến mình thành cái xác nằm trong cỗ quan tài.

Mình đang muốn viết gì thế này? Mình không biết nữa? Thực sự hôm nay mình không còn muốn viết nữa. Không còn muốn sống nữa. Không còn muốn tự tử nữa. Mình không sợ chết. Nhưng giờ cũng sợ chết.

Đời có người khôn kẻ dại, nhưng xin đời đừng biến mình thành kẻ ngu muội u mê, đừng để nỗi sợ hãi xâm chiếm lấy linh hồn. Ôi cuộc đời tôi van xin người. Ngày mai tôi vẫn còn muốn thức giấc.

Tác giả: Ni Chi

*Featured Image: darkmoon1968
spot_img

BÀI LIÊN QUAN

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,560Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI