19.4 C
Da Lat
Thứ Năm, 18 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Tự sự cho Tết Giáp Ngọ

Featured image: Pinnee.vn

 

Thấy đài báo đang sắp có gió mùa Đông Bắc tràn về nghĩa là Tết cũng rồi sắp đến! Chợt nhớ là Tết vừa rồi lại cũng đã đi một chuyến đi như vậy, muốn ghi lại chút gì khi đã qua để sau này già đi và nhớ về, lại nhớ về một năm với đầy ắp những kỷ niệm như thế, năm 2014. Đọc lại để tự nhắc nhở mình, những gì đã qua là bài học kinh nghiệm cho tương lai đang tới!

***********

Viết cho những năm tháng thanh xuân đang còn chờ đợi tôi…

Hôm nay chính thức hết Tết, mồng 4 Tết và gia đình đang sửa soạn đón Ông Táo về nhà, hạ cây nêu….

Có những giá trị cũ mòn mà bản thân thấy nó cũ thật, nhưng sao vẫn đúng thế. Chuyến về quê vừa rồi, học được cũng chả phải là ít, trải nghiệm và cũng nhìn thấy rất nhiều. Tự bản thân cũng biết là mình còn nhiều khiếm khuyết, nhưng khắc phục và thay đổi nó ra sao lại là cả một vấn đề.

Còn nhớ sáng mồng 2 về quê, cả con đường vắng có vài chiếc xe máy đi trước, ba không dám vượt tay lái đi lên trên, cho dù ba là người cực kỳ ghét đi sau xe máy, huống hồ xe mình vừa to vừa dài, có đi lên trên thì chỉ tụi nó là thiệt. Trên xe là 3 thanh niên ngồi, không đội mũ bảo hiểm, xe đi dặt dẹo như kiểu người say rượu, lạng bên nọ lạng bên kia. Thoáng thấy thế ba bảo tụi này vừa hút cỏ hoặc ma túy đá xong nên còn phê. Đứa ngồi ở giữa thì dặt dẹo sang 2 bên rồi thỉnh thoảng dứ dứ những cánh tay, làm những hành động khó hiểu. Ba cũng bực lắm, nhưng con biết ba rất cố gắng điềm tính để cho xe chạy rề rề bên lề đường ngay sau cái xe máy đó, sau đó ba mới từ từ một lúc sau cố gắng vượt lên thật nhanh. Lúc xe ra đến đường lớn, con mới dám thở phào… Tết nhất thật là sợ hãi quá!

Về quê, chuyện nhà thờ họ được đem ra “buôn bán” tận tình, những mổ xẻ, phân tích. Con người là đổi thay và nhiều di chuyển. Hồi ba yêu mẹ, ông bà ở Thanh Hóa, rồi ông bà về Bỉm Sơn, ba cũng vì thế mà nhất quyết xin về công an thị xã làm để ở với mẹ, dù hồi đó ba đang thực tập ở quận Hai Bà, có thể nếu ba ở lại thì mọi chuyện bây giờ đã khác. Có thể gia đình rồi sẽ có một cơ ngơi khác hơn. Nhưng con cũng không dám và cũng không muốn trách cha về điều đó. Con xem phim người ta nói “Everything happens for a reason.” – Mọi chuyện xảy ra đều có lý do của nó. Có thể nếu ba không chuyển về thì lại cũng khó có gia đình này, khó có con. Lúc con hỏi thì ba chỉ bảo là không phải, vì ba mẹ sinh ra là dành cho nhau nên chắc chắn sẽ gặp nhau, lúc đó con bật cười thực vì thấy ba mẹ sến y như ngôn tình vậy! Rồi sau khi cha mẹ ra Thanh Hóa, ông bà lại chuyển ra, thấm thoắt cũng gần chục năm. Giờ thì ông lại về lại Bỉm Sơn để có thể có người, các cô dì chú bác chăm sóc cho ông. Nhìn cảnh ông hôm đứng trước di ảnh của bà, tần ngần mà con lại sợ, có cảm giác cái gì đó vỡ vụn, cái gì đó còn xúc động mãnh liệt hơn cả phim Up. Lúc đó con trải nghiệm một điều là người ta đi đám tang, không hẳn là khóc thương cho người đã chết, mà là sự chia sẻ, khóc cho người còn sống mất đi người thân của họ.

Chuyến về quê lần này, vào thăm gia đình nhà bác có nhà sau này ông sẽ ra ở đó, lại thấy nhớ năm xưa, khi con còn bé, cha mẹ hay đem con ra gửi nhà ông bà ngoại. Ông làm thuốc, bà cho con 1 tí bột rồi con cũng viên viên nặn nặn rồi được bỏ vào 1 cái mẹt riêng, rồi được đem đi nung riêng. Lúc bỏ ra riêng viên thuốc con nặn bao giờ cũng cái to cái bé, không được đều tay như ông và bà làm. Cái nhà ông bà hồi ấy ở mặt đường và có giếng khoan, nước giếng trong và ngọt, mát về mùa hè và ấm về mùa đông. Giờ ở chỗ nhà mới của ông cũng có một cây xoài, sân rộng và mát y như xưa vậy.

Về quê nội, nhìn  thấy gia đình với rất nhiều những điều đau lòng, những anh chị em và vô vàn những chuyện thị phi khác, bất giác lòng không nén được tiếng thở dài. Cũng biết con người ta có rất nhiều chuyện có thể thay đổi được. Chỉ riêng có số kiếp là khó tránh. Nghe bác cả nói về chị mà đau lòng lắm. Nhưng có những thứ không tài nào thay đổi được. A Di Đà cho dù có bị vua cha cho chìm đắm trong không biết bao nhiêu tửu sắc, chìm say trong thất tình lục dục để tận hưởng lạc thú nhân gian, thì cuối cùng ông vẫn đi tu, từ bỏ ngai vàng. Thực tình mà nói, khi chìm đắm trong những cái ấy, người có tâm sẽ càng nhận ra rằng thế giới thật lắm thị phi, bản thân lại sẽ càng muốn thoát ra hơn.

Chuyến đi này đã nảy nòi được nhiều ý nghĩ về cuộc sống, cảm giác như đi một bước chân, cũng là những con người cũ mà ta đã từng gặp, nhưng nếu tinh ý thì có thể thấy, vạn sự luôn biến đổi, càn khôn luôn dịch dời, có khi ở chỗ này, có khi ở chỗ kia. Vậy nên nếu không chịu tự mình cố gắng, tự mình tiến lên thì khắc sẽ có lúc bị hao tán, bị thua thiệt.

Biết trước được là để tránh, để tìm cách hóa giải, không phải là biết trước vậy để chịu đầu hàng số phận. Mỗi con người cũng nên tự thân có hoài bão và cố gắng như vậy.

Tự thấy bản thân chưa xứng với cuộc sống này. Vài dòng dạo nhạc cho năm mới. Mong là mọi người bỏ quá cho nếu cảm thấy nó quá vơ vẩn.

Cám ơn tất cả!

Hà Nội, ngày 3-2-2014

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

6 BÌNH LUẬN

Trả lời Phạm Thanh Hủy trả lời

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI