16.6 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Làm một việc tàn nhẫn

Featured image: spacenaftalina

Con người, rặt một tuồng hoang tưởng

Người, thực vật, động vật, vi khuẩn, hay các thể loại lúc nhúc nheo nhóc bé tí xíu khác,…cũng đều chỉ là một những siêu vi hạt nhỏ nhoi trong dòng chuyển động chung của năng lượng vũ trụ. Nói trắng ra thì tụi mình không là cái gì hết đó mấy dân chơi Las Vegas (không biết dùng danh xưng nào cho hợp, thấy mấy bạn nhiệt quá nên mình gọi vậy. Mình lơ ngơ đó giờ, nếu mấy bạn không thích thì bỏ qua đừng chấp phí công).

Tụi mình đừng tự cho bản thân cái quyền ảo tưởng sức mạnh nữa. Khi chính bạn còn không biết bạn có sức mạnh hay không (nếu có thì nó ở đâu, làm sao để khai phá nó) thì việc bạn tự hào khi nghĩ mình là con người – giống loài mạnh và thông minh bậc nhất đang thống trị hành tinh này nghe mắc cười lắm. Đã bao giờ bạn nghĩ thứ sức mạnh mà bạn và họ nói đến thực chất chỉ là nguồn năng lượng tự nhiên có sẵn bên trong mỗi cá thể? Nguồn năng lượng tự nhiên mạnh mẽ đó bất kì người nào, con nào, hay cái cây nào cũng đều có hết chứ không riêng biệt ưu ái.

Có thể tụi mình đều là siêu nhân hết trơn luôn đó nhưng không biết cách khai phá và điều khiển năng lượng thì tụi mình chỉ là đám người vô dụng thích hóa trang thành siêu nhân nhưng thậm chí còn không có nổi một bộ đồ siêu nhân tử tế để mặc cho ra dáng. Sẵn tiện, tụi anh hùng Marvel không ai bị phì lũ hết mà tạo hình rất hoàn hảo và siêu việt (chắc mấy bạn hiểu ý mình). Kiểu như tụi mình ảo tưởng, nửa mùa và màu mè dữ thần lắm. Biết đâu tụi mình nhảm tới mức đám động vật, thực vật khoan dung độ lượng chẳng thèm để ý, chấp nhặt làm chi cho mệt. Đâu có gì đáng tự hào mà mấy bạn lại lồng lộn lên đắc ý một cách thái quá cứ như vừa uống xong hai viên GHB trong câu lạc bộ thoát y nóng bỏng tại Las Vegas?

Mình cũng là con người, nhưng mình ghê sợ con người

Nếu chúng ta cùng nhắm mắt lại….mấy bạn có cảm nhận được gì không? Có ngửi được mùi tanh tưởi, có đang nhìn thấy những lời giả dối ứa tràn chảy khỏi khuôn miệng bọn họ, có nghe tiếng khóc ám ảnh vọng ra từ thiên nhiên đại ngàn? Mình không chắc liệu mấy bạn có nghe và thấy được những điều đó, một sự không chắc chắn rất đáng buồn. Bạn có đang ngạt thở? Ý mình là bạn có thực sự hô hấp một cách trọn vẹn nhất? Vấn đề ô nhiễm môi trường cũng góp cơm thổi gạo ở đây nhưng còn thêm nhiều điều khác để nói. Từ lâu mình luôn cảm thấy ngạt thở, một phần do van tim của mình be bé xinh xinh (cái gì nhỏ cũng dễ thương mà đúng hông, nói đúng cho mình vui đi). Nguyên nhân lớn nhất mình không thể hô hấp đầy đủ là do mình phát bệnh với bầu không khí bệnh hoạn này và cũng phát bệnh với sự giả dối của loài người.

Sự dối trá, ích kỉ, xấu xa, đồi bại, tham vọng chiếm hữu, cuồng vọng thao túng thời cuộc,…tất cả các thứ chết tiệt đó được phù phép để trở nên thật đẹp đẽ, được thực thi bởi bạo lực và bằng mọi thủ đoạn.

Sự dơ bẩn hòa quyện lại tạo thành một bầu không khí quánh đặc và sặc sụa mùi hôi thối kinh tởm. Khi trong tâm trí ai đó nhen nhóm khởi phát một ý nghĩ xấu xí, nó được nuôi nấng, tâng tiu chiều chuộng lớn dần lên từng ngày. Đến một lúc tự khắc nó vỡ bục ra lây lan với tốc độ nhanh đến mức không một căn dịch bệnh quái gở nào trên hành tinh này có thể sánh kịp. Điều đáng nói ở đây nạn nhân bị lây lan đầu tiên lại chính là bầu khí quyển của chúng ta (có thể hiểu nghĩa bóng là bầu trời tâm thức). Hàng cơ số những ý nghĩ nhơ nhuốc đan cài làm bầu khí quyển giờ đây không thể gánh chịu nổi sức nặng nữa.

Theo quy luật tự nhiên, các ý nghĩ gớm ghiếc đó bão hòa rồi ngưng tụ lại thành từng mớ bùi nhùi trươn phình và chúng bắt đầu rơi rụng ngược xuống tâm trí của con người. Nhưng lần trở lại này chúng càng dơ bẩn hơn gấp hàng tỉ lần và cứ theo chu trình khép kín như thế, cái nhơ nhuốc đã ăn sâu vào tâm thức nhân loại. Ít nhất chúng đã khiến cho con người phần nào tin rằng đó chính là bản năng.

Con người là loài sinh vật sợ cô đơn bậc nhất, họ sợ bị nỗi cô đơn nuốt chửng khi phải độc bước trên hành trình của đời mình. Họ luôn khao khát có một người bạn đồng hành, một kẻ đồng lõa, bất kì ai. Nếu chiếc kim la bàn tâm thức của một người bị lệch lạc bởi những ý nghĩ xấu xa của họ thì chẳng sao cả đâu. Họ sẽ dùng món quà đầy ưu ái nhưng cũng thật bất công là “ý thức” mà tạo hóa đã ban tặng để tìm mọi cách cố bẻ cong cho bằng được chiếc kim la bàn tâm thức của những kẻ khác. Đám người đó đi cùng một hướng, có cùng những suy nghĩ nhơ nhuốc giống nhau, họ gật gù tán thưởng lẫn nhau và ôm nhau nhảy xuống cái vực thẳm nhơ nhuốc của tâm thức nhân loại.

Mọi thứ xung quanh chúng ta không có gì hoàn toàn là thật vì bằng cách này hay cách khác, sự thật đã bị bóp méo thành một thứ quá xa lạ so với bản thể thuần nguyên ban đầu. Ví dụ đơn giản và gần gũi nhất là những thể chế chính quyền đang phủ chụp toàn bộ hành tinh này. Thoạt đầu mọi người gật gù nghĩ thật là tuyệt khi tất cả công dân trên hành tinh này đều cầm trên tay một “phiếu bảo đảm” về mọi mặt của đời sống. Lầm to rồi, không có gì lý tưởng như vậy đâu mấy cưng ơi. Đó đích thực là những con quỷ cuồng loạn đói khát sẽ hút cạn máu của tụi mình theo vô số cách thức đê hèn nhất được trá hình dưới lớp vỏ bọc nhân đạo ngọt ngào.

Làm sao mấy bạn tưởng tượng ra được điều đó để quyết tâm tìm hiểu sự thật khi mà còn đang bận thụ hưởng sự ban phát trong vòng vây thao túng của bọn họ. Nè, tự nhiên bất thình lình một ngày đẹp trời mình dùng vũ lực hay thủ đoạn đê hèn nào đó cưỡng ép bạn mỗi tuần phải nộp cho mình 10 viên kẹo và mình hứa hẹn với bạn trăng sao đủ điều. Mình bảo vì mình lo lắng, quan tâm bạn nên mình mới lấy 10 viên kẹo của bạn để phục vụ cho nghĩa cử cao đẹp là bảo vệ bạn khỏi nguy cơ chết vì đói, bệnh tật, thế lực xấu, bất công,… Bạn sẽ là một người hạnh phúc, bụng luôn no, cơ thể luôn ấm, có một nơi chốn để đi đi về về.

Nhưng sự thật mình chi ra cho bạn bao nhiêu viên kẹo thì chỉ có cái bao tử của mình mới biết. Giỡn hả dân chơi, làm cái mèo gì huề? Nghĩ cũng lạ, hầu hết chúng ta đều không tự tin vào khả năng tự kiểm soát bản thân nên mới cậy nhờ chính phủ kiểm soát dùm. Tự hạ thấp bản thân và thỏa hiệp với cái gọng kìm thì bây giờ còn than trời trách đất làm chi. Đó chỉ là một ví dụ điển hình nhỏ xíu để thấy sự dối trá dàn trải khắp mọi ngóc ngách trên hành tinh này.

Vũ trụ bao la vô tận ở ngay trong tâm trí bạn. Bạn mới chính là nhà kiến tạo tài ba và vĩ đại nhất chứ không phải ai khác

Mình nghĩ cái số đen như nhọ nồi của mình tính ra cũng còn may mắn. Trong những ngày cùng cực nhất, mình hầu như không còn một chút hy vọng hay động lực. Mình nằm bẹp dí một chỗ ngày này qua ngày khác, chẳng buồn ăn uống hay làm bất cứ điều gì. Ý nghĩ tự sát chưa bao giờ hiện hữu mãnh liệt như vậy, thậm chí mình có thể đặt bàn tay lên sờ nó. Một đêm mình bật khóc, mười chín năm sống trên đời chưa bao giờ mình khóc tức tưởi và quằn quại như lúc đó (hên không có ai quay phim lại đăng lên Youtube). Mình khá mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ đầu tiên sau ba ngày liên tiếp không chợp mắt. Rồi mình bắt đầu chu du vào giấc mơ.…

Mình đang đứng ngấp nghé sát mép vực thẳm trong tư thế rất dè dặt và không kém phần kì quặc. Cách mình khoảng nửa bàn tay là một vực thẳm sâu ngút phả lên mùi hôi thối nồng nặc khiến mình gần như không thở được. Phía bên trái mình có một người chậm rãi tiến tới mép vực, chân bước thẳng và điểm nhìn của cặp đồng tử quăng vào trong vô định. Anh ta chẳng thèm để ý phía trước là gì và cứ thế bước xuống, chính xác là bước hụt chân rồi rơi lọt thõm xuống cái vực chết tiệt đó với phong thái bất cần không thèm kêu la tiếng nào. Đồng tử mình hơi giãn, mình thầm nghĩ “wor…thật là ngầu!”

Tất nhiên mình không chơi dại như thằng cha đó. Mình đứng ngẩn tò te hồi lâu không hiểu chuyện gì đang xảy ra và mình đứng đó để làm gì. Rồi bất giác sau lưng mình có gì đó chạm vào, mình dám chắc nó không phải là một cá thể, nó như một dòng năng lượng. Phải, cú chạm từ một dòng năng lượng. Cú chạm quá đỗi dịu dàng cho mình cảm giác vô cùng dễ chịu, mình quên mất cái vực thẳm quái đản kia và xoay người lại bước theo phía hơi ấm lan tỏa. Đi được một quãng thì trên đầu mình hiện ra một vùng trời, trông nó dơ bẩn không khác gì phiên bản thứ hai của cái vực ban nãy, mà hình như nó còn bốc mùi hôi nữa. Mình đang chăm chú quan sát thì bỗng vòm trời lóe bừng lên một tia sáng bé tí hin, tia sáng lấp ló ẩn hiện sau mớ bùi nhùi ghê rợn. Mình cứ mải mê chạy đuổi theo tia sáng nhỏ như đầu kim đó tới khi tỉnh giấc vào trưa ngày hôm sau….

Có cảm tưởng mọi thứ đã được sắp xếp để mình nằm đây, ngay khoảnh khắc hiện tại này, nghĩ về một điểm sáng êm dịu ló rạng trong tâm trí. Và nhận ra tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ ánh sáng. Cái nhận thức rõ mồn một về những cú chạm mơ hồ trong sâu thẳm từ rất lâu trước. Thứ ánh sáng dịu dàng, chan chứa nhưng mãnh liệt và tàn nhẫn đến độ không chút ngần ngại phá nát tan vòm trời u minh đang nhuốm màu vô vọng. Kết thúc để tái kiến tạo.

Vũ trụ thực sự nằm ở trong đầu chúng ta

Hãy nói với bản thân rằng bạn là nhà kiến tạo vĩ đại nhất và bắt tay vào làm một việc vô cùng tàn nhẫn – kết thúc để tái kiến tạo vũ trụ của chính bạn. Mọi thứ đều có thể, hãy bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt nhất. Ví dụ như bớt ăn lại, dù năng lượng trong cơ thể bạn có uyển chuyển như một vũ công Ballet tài ba thì bạn cũng không thể nào khỏe mạnh và đi đứng uyển chuyển trong cái cơ thể kích cỡ XXXXL. Mình không có ý đả kích ai, mình mong các bạn thật khỏe mạnh để luôn giữ được tâm trí sáng suốt mà đi đúng hướng. Và nên nghĩ kĩ trước khi ăn vì bạn đang ăn sinh mạng của những loài khác để tồn tại, đừng bao giờ bỏ mứa khi ăn và giết chóc khi không thực sự đói. Quy luật của tự nhiên: “Không bao giờ giết chóc khi không thực sự đói.” Nhớ nha.

Cảm ơn mọi người đã dành thời gian quý báu để đọc những dòng chữ lan man này. Rất vui nếu ngày mai bạn ăn ít lại, nghĩ kĩ trước khi ăn, không lấy nhiều thức ăn hơn nhu cầu để bỏ mứa, ngủ thật sâu, không thỏa hiệp với bất kì chiếc gọng kìm nào, tìm hiểu những điều chưa từng biết, suy nghĩ xa rộng,…Hẹn gặp bạn ở đó, bãi cỏ xanh mượt có mấy con cào cào nhảy lóc chóc (chứ không phải ở một câu lạc bộ thoát y để “quậy” banh nhà lồng khi vừa nốc xong GHB, cocaine hay những thứ chất nguy hiểm làm hưng phấn tức thời và gây nghiện hoặc bất kì nơi nào đại loại). Ai mà cấm dân chơi trở thành một nhà kiến tạo kiệt xuất? Cùng tái kiến tạo nên những điều tốt đẹp hơn, bằng một thần thái chơi bời nhất!

 

Lục Lạc

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

33 BÌNH LUẬN

  1. Bạn sợ con người vì bạn vẫn nghĩ là bạn đẹp tuyệt vời ?
    Nhưng bạn chưa dám nhìn vào phần đen tối trong chính bạn đó thôi,cũng đầy dối trá,ích kỷ,xấu xa,đồi bại…đó thôi,không khác chi mọi người xung quanh bạn cả !
    Nhưng quan trọng là hướng thiện hay hướng ác,đó là xu hướng sẽ quyết định tính cách một người ra sao !

  2. Có người kể rằng từ rất xa xưa con người có những phép thần thông vô cùng đặt biệt như con mắt thứ ba, khả năng nhìn thấy tương lai…nhưng bởi vì con người ham muốn những những sự thỏa mãn của thân xác, xa rời tự nhiên nên những phép thuật đó dần dần biến mất hoàn toàn. Trong suốt lịch sử loài người chúng ta có không ít người được trao những món quà đặt biệt đó nhưng hoặc là chính họ sợ hãi với khả năng của mình nên chúng dần dần tiêu biến đi, hoặc chúng làm cho những người xung quanh sợ hãi mà xem họ như phù thủy rồi bị hỏa thiêu. Con người sợ những gì họ không biết nên thường có những phản ứng gay gắt là chuyện rất bình thường. Quay lại cái ánh sáng của bạn, dù đó có thể là hoang tưởng, là giấc mơ hay là sự thật nhưng nó có thể kéo bạn ra khỏi tối tăm thì đó hẳn là điều tốt. Mình thì đơn giản lắm, cái gì tốt cho mình thì mình tin vào nó thôi. Vậy bạn cứ tin vào thứ ánh sáng đó của bạn.
    Còn chuyện sợ hãi đối với con người thì không nên, vì chính bản thân bạn cũng có bản tính của con người, bạn cũng tham lam, ích kỷ, độc ác, ham muốn…Khi đối diện cái xấu đừng sợ hãi, đừng quay đi chỗ khác mà hãy nhìn thẳng vào nó, tìm hiểu xem chúng được sinh ra từ đâu, khi bạn tìm ra nguồn cội của nó chính là lúc bạn diệt được nó trong bạn và trong người khác nữa.
    Nếu có khi nào suy sụp hãy nhớ đến giấc mơ đó. Tôi cũng thường hay mơ, có những hôm mơ thấy mình rơi xuống vực, mơ thấy chống lại cướp rồi bị đâm…nhưng tôi không bao giờ chấp nhận điều đó, những lúc ấy tôi biết tôi đang mơ và thế là tôi tìm cách đánh lừa giấc mơ bằng cách suy diễn ra diễn biến tiếp theo có lợi cho tôi, tôi sẽ mọc cánh và bay, con dao bị cong lại khi chạm vào thân thể tôi, hoặc đảo ngược lại giấc mơ rồi cho nó đi theo con đường khác. Có lẽ sẽ có nhiều người không tin nhưng đó là sự thật, nó diễn ra khi tôi thấy những điều vô cùng khủng khiếp. Đừng bao giờ chấp nhận số phận dù là mơ hay thực vì bạn nên biết ý chí con người vô cùng mạnh mẽ.

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI