16 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Số phận một loài chim

Featured image: Anon

Giới thiệu

Tại sao tuổi trẻ Hong Kong đứng dậy mà tuổi trẻ Việt Nam lại không ? Bởi vì, ngoại trừ một số rất ít thoát ra được, nhận thức của đa số tuổi trẻ Việt Nam vẫn còn bị đầu độc bởi một hệ thống giáo dục ngu dân, lạc hậu, tẩy não. Nếu cần so sánh, nên so sánh tuổi trẻ Việt Nam với tuổi trẻ Bắc Hàn thay vì với tuổi trẻ Hong Kong. Hai cơ chế chính trị tại Bắc Hàn và Việt Nam ảnh hưởng đến đời sống của các em bé Bắc Hàn và Việt Nam về căn bản vẫn giống nhau. Cả hai cơ chế chính trị đều nhằm ngặn chặn mọi suy nghĩ độc lập và hủy diệt mọi khả năng phản kháng của con người. Bài viết dưới đây được viết đúng 10 năm trước, một lần nữa xin chia sẻ cùng các bạn.

***********

Cách đây không lâu. Anh chủ nhiệm của một tờ báo địa phương đến thăm và nghe các con tôi nói chúng thích nuôi thú vật kiểng (pet). Lần sau anh trở lại với một chiếc lồng và hai con chim nhỏ để tặng các cháu. Anh dặn kỹ: “Chim này chỉ nuôi trong nhà, đem ra ngoài gió chúng sẽ chết.”

Tôi thật không tin. Chim là phải bay nhảy chứ làm gì ngay cả gió cũng sợ. Tôi đến một tiệm bán chim hỏi lại. Bà chủ tiệm cũng đồng ý với anh chủ nhiệm: “Đây là loại chim được sản xuất theo lối công nghiệp chứ không phải chim sinh nở tự nhiên. Nếu đem ra ngoài trời, chúng sẽ chết vì không thích hợp với môi trường.” Tôi đành giữ kỹ chim trong nhà. Vài hôm sau, một người bạn cùng quê của tôi tới thăm. Anh nghiêm chỉnh khiển trách: “Mày là Phật tử mà bỏ tù sinh vật. Người ta chẳng ví cảnh tù đày như cá chậu chim lồng đó sao. Phải thả chúng bay đi.” Tôi thật khó xử, vừa cảm thấy việc “bỏ tù sinh vật” là không nên làm nhưng thả bay đi chúng sẽ chết. Tôi phân trần với anh: “Đây là chim công nghiệp, đem ra ngoài chúng sẽ chết, và thả bay đi chúng càng chết nhanh hơn.” Anh bạn Quảng Nam đáp: “Nếu chúng chết thì chúng sẽ trọn nghiệp vì biết đâu kiếp sau chúng sẽ là những con chim tự do.”

Tôi chưa hẳn đồng ý với cách cãi của anh ta nhưng phải công nhận việc tôn trọng tự do của mọi sinh vật là đúng, nên viết thư về Việt Nam hỏi ý một vị Đại Đức ở Hội An. Thầy trả lời theo lối “vạn sự do tâm”: “Chim công nghiệp vẫn là chim. Nếu môi trường xấu làm cho chúng xấu đi thì môi trường tốt sẽ làm cho chúng tốt trở lại. Hãy tập cho chúng quen dần, từng bước và khi chúng hoàn toàn quen thuộc với môi trường bên ngoài thì phóng sinh chúng đi.” Tôi cho đó là giải pháp hợp lý. Rất tiếc tôi lại quá bận để tập cho chim quen với thiên nhiên, bèn tặng chúng cho người em và dặn chú ấy tập cho chúng quen dần với đời sống bên ngoài, định bụng khi chúng hoàn toàn làm quen sẽ bàn với chú em làm lễ phóng sinh.

Tháng sau tôi trở lại nhà người em nhưng không thấy chim. Chưa kịp hỏi, chú em trả lời: “Chẳng giấu gì anh, ngày nào em cũng đem chim ra vườn tập. Chúng tiến bộ lắm. Chúng rất thích cảnh thiên nhiên. Vừa thấy cảnh cây lá sum sê là chúng kêu ríu rít lên ngay. Tuần trước, trong lúc em để chúng trên sân sau, chạy vào nhà trả lời điện thoại, khi trở ra thì chỉ còn mấy cái lông rơi rớt bên cạnh chiếc lồng vỡ nát và con mèo của hàng xóm đang nhảy sang bên kia hàng rào. Tôi an ủi chú em theo lý luận của anh bạn Quảng Nam: “Hai con chim đó đã trọn nghiệp trong kiếp này, hy vọng đời sống sau, chúng sẽ làm chim của núi rừng tự do thay vì làm kiếp chim công nghiệp.”

Mỗi khi nhớ đến câu chuyện hai con chim, tôi lại ngậm ngùi nghĩ đến số phận của các em bé Bắc Hàn. Cuộc đời của các em không khác gì những con chim công nghiệp kia. Ngay khi các em ra đời, các cơ chế chính trị và xã hội đã được chuẩn bị sẵn để các em sống, suy nghĩ và hành động một cách thích nghi.

Tương tự như môi trường dành cho loại chim công nghiệp, cơ chế chính trị Bắc Hàn được xây dựng và tồn tại bằng niềm tin tuyệt đối nơi lãnh tụ của họ. Trong cơ chế đó sự nhầm lẫn, hoài nghi dù hợp lý đều không được cho phép tồn tại.

Trong buổi phỏng vấn dành cho tuần báo Time, người cận vệ của Kim Chính Nhật đào thoát nhắc lại câu chuyện của một người lái xe vô tình chạy lạc vào khu vực dinh thự của Kim Chính Nhật. Sau khi thẩm vấn anh tài xế, đám cận vệ của Kim Chính Nhật đều đồng ý rằng anh ta thật sự đi lạc. Tuy nhiên cách giải quyết họ chọn trong trường hợp đó là bắn chết anh ta ngay tại chỗ. Gia đình anh tài xế được thông báo rằng anh đã “đền nợ nước” và thưởng công cho gia đình một cái tủ lạnh. Nhiều câu chuyện, đối với người sống bên ngoài bán đảo Bắc Hàn, có thể là chuyện hoang đường đến độ buồn cười, nhưng với người dân Bắc Hàn lại là chân lý, đúng như một nhà thơ Việt Nam có lần đã định nghĩa: “Chân lý là đường Đảng đã vạch ra và sự thật là gì Đảng đã dạy ta.”

Giờ sinh của Kim Chính Nhật, con trai Kim Nhật Thành và là đương kim lãnh tụ Bắc Hàn, được mô tả trong giáo trình tiểu học: “Lãnh Tụ Kính Yêu sinh ra trong một căn cứ quân sự bí mật bên rặng núi thánh Paektu-san (Bạch Đầu Sơn), lúc Người ra đời một có hai cầu vồng rực rỡ và một ngôi sao sáng hiện ra trên nền trời” (Người dân Bắc Hàn gọi Kim cha là Lãnh Tụ Vĩ Đại hay Lãnh Tụ Vĩnh Cửu và Kim con là Lãnh Tụ Kính Yêu). Thật ra làm gì có căn cứ quân sự nào, chẳng trên núi thánh nào và lại càng không có chuyện thần thoại như hai vòng cầu vồng ngũ sắc hiện ra trong giờ Kim Chính Nhật giáng trần.

Theo sử liệu của Sô-Viết cũ, anh chàng Kim Chính Nhật sinh ra trong một đồn lính nhỏ hẻo lánh ở Siberia vì cha anh ta làm lính cho Stalin sau khi trốn khỏi Mãn Châu. Một mẩu chuyện khác về Kim Chính Nhật: “Mặc dù trước kia chưa bao giờ chơi gôn (golf), khi cầm cây gôn lần đầu Lãnh Tụ Kính Yêu đã đánh trúng ngay 5 lỗ một lần.” Và nữa, “Một lần nọ, Lãnh Tụ Kính Yêu đến kiểm tra súng của một đơn vi quân đội và trước mặt binh sĩ Người đã rút súng bắn trúng ngay mắt trái của mười con bò rừng.”

Kim Chính Nhật không phải là người thường, trong ý thức của người dân Bắc Hàn, anh chàng là hiện thân của một thiên thần. Chàng ta tuy chưa bao giờ đi lính một ngày nhưng được gọi trong sách là “Tướng Trời”. Tại Bắc Hàn, ngay cả chiếc khăn để lau tấm ảnh của hai cha con họ Kim cũng không được phép dùng để lau các đồ vật khác trong nhà. Giống như những con chim công nghiệp, các em bé Bắc Hàn cũng líu lo mỗi sáng, nhưng nếu ai lắng tai nghe, bài hát các em hát trong giờ vào lớp luôn bắt đầu bằng câu: “Hoa nở nhờ có không khí và các em cười nhờ ơn của Kim Lãnh Tụ Vĩ Đại.”

Học sinh Bắc Hàn được dạy phải “yêu tổ quốc và yêu đồng bào” nhưng tổ quốc của em được mô tả trong sách vở không phải là một quốc gia nghèo đói, cô lập với thế giới bên ngoài mà một thiên đường trên trái đất dưới sự lãnh đạo anh minh của Kim Lãnh Tụ. Trong các ví dụ được dùng ở trường học, từ văn chương đến toán học, cuộc đời và sự nghiệp của hai cha con họ Kim luôn được dùng để ví những điều tốt đẹp và “đế quốc Mỹ xâm lược” luôn được dùng để ám chỉ những điều xấu xa tội lỗi nhất trên đời.

Sinh viên học sinh Bắc Hàn rất kiêu căng khi nói về lịch sử và dân tộc Triều Tiên vì một lý do đơn giản, ngoài những câu chuyện tuyên truyền được dạy ở trường, họ không biết gì về lịch sử loài người và cũng không biết đúng về lịch sử của tổ tiên họ. Và với một môi trường như thế, nhiều thế hệ người dân Bắc Hàn, hơn nửa thế kỷ qua đã tiếp tục sinh ra, lớn lên trong số phận một loài chim công nghiệp.

Mặc dù những mẩu chuyện trên có thể gợi lại trong ký ức của những người Việt lớn tuổi những hình ảnh, những tiếng thì thầm nghe rất quen quen, tuổi thơ Việt Nam ngày nay dù sao cũng may mắn hơn những người cùng tuổi với họ ở Bắc Hàn. Trong lúc nhiều nơi vẫn còn khó khăn, thiếu thốn, đa số tuổi thơ Việt Nam đang có một đời sống tinh thần dễ chịu hơn tuổi thơ Bắc Hàn. Bài học của thiếu nhi Việt Nam học hôm nay không đến nỗi hoang đường như của thiếu nhi Bắc Hàn và bài hát của các em bé Việt Nam hát không trơ trẽn khó nghe như những câu mà thiếu nhi Bắc Hàn dùng để ca tụng cha con họ Kim.

Hai mươi năm qua, ánh sáng bên ngoài đã theo những khe hở của “chính sách đổi mới” rọi vào căn nhà Việt Nam mang theo kiến thức mới lạ từ những phương trời khác. Qua những khe hở đó, chúng ta cũng được nghe nhiều tiếng nói chân thành vọng ra từ trong nước tương tự như chúng ta đang nghe những ưu tư trăn trở của những người Việt đang sống ở ngoài nước dù họ đã một thời lớn lên bên này hay bên kia sông Bến Hải.

Như vậy có gì giống nhau trong hoàn cảnh của hai em thiếu nhi Bắc Hàn và Việt Nam không?

Có chứ. Hai cơ chế chính trị ảnh hưởng đến đời sống của các em bé Bắc Hàn và Việt Nam về căn bản vẫn giống nhau. Hai con nước đều bắt nguồn từ thượng lưu sông Volga trong những thập niên năm đầu của thế kỷ 20 và vẫn còn đang chảy xiết. Cả hai cơ chế chính trị đều nhằm ngặn chặn mọi suy nghĩ độc lập và hủy diệt mọi khả năng phản kháng của con người. Quyền căn bản đầu tiên trong nghiên cứu khoa học là quyền đặt vấn đề, thế nhưng quyền đó không đươc tôn trọng trong hai xã hội Bắc Hàn và Việt Nam.

Hiện nay, nhiều quốc gia và hàng trăm tổ chức thiện nguyện, tôn giáo, nhân đạo khắp thế giới đang tìm mọi cách để cứu giúp thiếu nhi Bắc Hàn, nhưng đồng thời, mọi người cũng đồng ý rằng, tất cả những gì họ đang làm chỉ là những biện pháp vá víu trong lúc chờ đợi một sự thay đổi toàn diện và căn bản.

Đúng vậy, sinh mệnh của một quốc gia không thể thay đổi bằng vài bao bột mì, hướng đi của một đất nước không thể được lót bằng dăm ba lon sữa và hạnh phúc của một dân tộc không bao giờ đến bằng sự vuốt ve an ủi từ những bàn tay thương xót bên ngoài.

Số phận của một dân tộc phải được quyết định bằng mồ hôi nước mắt, bằng những tấm lòng tận tụy với tương lai dân tộc, bằng đức tính kiên nhẫn làm việc vì đất nước của chính người dân nước đó. Và dù diễn ra dưới bất cứ hình thức nào, nhẹ nhàng hay cứng rắn, xói mòn hay cường tập, thay đổi cơ chế chính trị vẫn là mục tiêu quyết định của mọi cuộc cách mạng xã hội.

 

Trần Trung Đạo

 

 

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

30 BÌNH LUẬN

  1. Vâng, có lẽ đây là con chim to đã tung cánh bay lên và hít được cái gọi là mùi tự do của tư bản. Cái mùi thơm đến nỗi mà bạn quên hết những gì các cha anh thế hệ trước đã hi sinh để bản thân có được cuộc sống như ngày hôm nay. Bạn nhìn vào một góc tối tăm của cuộc sống để phỉ báng cả xã hội; bạn chê hệ thống giáo dục Việt Nam nhưng liệu bạn đã tự giáo dục được bản thân?
    Một bài viết sắc sảo nhưng nó sẽ hay hơn nếu bạn đưa ra các giải pháp, một giải pháp thật sự như cả Đất nước vẫn đang suy nghĩ để cải thiện giáo dục nước nhà. Hay là bạn k có giải pháp nào cho thực tế tối tăm mà con mắt bạn có thể nhìn thấy được như trên.
    Thấy buồn và lo lắng cho bạn.
    Thân!

    • thế nào là “mùi tự do của tư bản?”. Sau thời chiến, Công sản làm được gì nào?
      Đừng nói như kiểu người ta chỉ biết bới móc như thế.
      Bạn mong muốn người ta tự chỉnh sửa bản thân ư? Người ta chỉ tự xem xét bản thân khi nhìn vào thực tại. Không nhìn vào thực tại, họ rơi vào ảo tưởng. Hiện vừa mới xuất hiện vài người ném cái thực tại vào mặt bạn để bạn nhìn thẳng vào nó, và rồi bạn phủi thẳng và rồi lên án tư bản (!?).
      Thưa bạn, con người có nhân cách như thế nào chính là do môi trường sống. Khi người ta sống trong 1 nèn giáo dục chính thống chỉ tuyên truyền 1 chiều và không có chiều ngược lại, hay chiều khác, người ta dễ rơi vào tình trạng ngu dân. Dĩ nhiên ng ta cũng phải tự nhận thức ra điều đúng đắn, nhưng tôi dám khẳng định với bạn 10 người thì may ra có nổi 2 người NGHĨ về điều đó, và có lẽ may mắn lắm mới có người THỰC SỰ thay đổi bản thân mà không thụ động.
      Nói như bạn nghĩa là hệ thống giáo dục VN khá hoàn chỉnh? Chỉ nói 1 điều thôi. Quyền phản biện của con người ở đâu? Ai dạy? Ai nghe phản biện? Thưa bạn, cứ chê tư bản đi, nhưng tư bản, người ta sẵn sàng dành hàng giờ ra đối đáp chất vấn của người dân, gặp gỡ người dân, dám nghe điều trái ý. Chất lương cuộc sống thì cao hơn hẳn, hầu hết sự phát triển đó đều hướng về con người.
      Bên ta chắc tốt lắm rồi, nên chẳng ai nghe phản biện cả! Mà một khi không ai nghe phản biện, thì chẳng có giải pháp nào hết! Thêm những thành phần ảo tưởng về chế độ nữa, làm sao đất nước tiến bộ đây?

    • Chúng tôi không phủ nhận sự hi sinh cuả thế hệ cha ông đi trước, và xin lỗi bạn chúng tôi không nhìn vào một góc tối của cuộc sống để phỉ báng cả xã hội, chúng tôi phỉ báng chính cái cơ chế chính trị này đã làm cả một xã hội tối tăm, những người lãnh đạo đất nước còn đấu đá tranh giành, cướp giết của nhau thì ở dưới xã hội lấy đâu ra ổn định, tham nhũng thì tràn lan, cái gì cũng phải dùng tiền để giải quyết mới nhanh gọn được… Và liệu rằng bao nhiêu kiến nghị, giải pháp của các nhà cải cách, những người yêu nước thiết tha thay đổi vận mệnh đất nước, họ đã đưa ra có lợi cho giáo dục mở mang dân trí có được cái Nhóm Lợi Ích nó phê duyệt không. Đương nhiên là “Không” vì khi dân trí mở mang họ sẽ ý thức được những thứ như: Tiền, Quyền, Nhà cửa, Sắc đẹp… của họ sẽ bị mất đi và họ sẽ phủ nhận, từ chối cải cách để giữ lấy “thiên đường” cho mình.
      Ngoài lề một chút nhé đã bao giờ bạn tự hỏi tại sao bằng cấp Việt Nam ra nước ngoài còn không bằng một trường nghề của họ, hay tại sao người nước ngoài không nhiều người muốn tới Việt Nam và nhập quốc tịch Việt Nam với tại sao nhiều người Việt lại thích bỏ ra nước ngoài; cộng đồng người VIệt thì ngày càng phát triển mạnh ở nước ngoài, tại sao hộ chiếu Campuchia quốc gia mà chúng ta cứ huênh hoanh là phát triển hơn họ về mọi mặt lại có giá trị hơn cả chúng ta bây giờ ?
      Nói thật tôi cũng thấy buồn cho bạn vì vẫn chưa hiểu hết được cái câu “Thể chế chính trị như thế nào thì xã hội sẽ như thế”. Đôi khi con người ta phải sống trong tăm tối thì mới tìm được ánh sáng, chứ sống trong cái lồng kính tràn đầy ánh sáng mà không biết ngoài kia người ta nhìn vào mình như một KHOẢNG TỐI lạc lõng còn sót lại của thế giới, của một thứ học thuyết bị đa số nhân loại ruồng bỏ căm ghét và tới mức bị đánh đồng như chủ nghĩa phát xít, hay chủ nghĩa hồi giáo…
      Con người khác con lợn ở chỗ là con người còn quan tâm tới đồng loại và tính nhân văn, còn con lợn chỉ chăm chăm vào máng ăn của mình – Đây là những gì tôi và rất nhiều người rút ra được sau khi đọc tác phẩm Animal Farm của George Orwell.

  2. suy nghĩ chủ quan, nhiều chỗ áp đặt tư tưởng chính trị quá đáng! Suy nghĩ cải tổ giáo dục là tốt nhưng phải có cái nhìn khách quan,viết bài thế này phần nhiều là gây ảnh hưởng k tốt

  3. Lúc đọc được đoạn đầu của tác giả, đến đoạn :” ngoại trừ một số rất ít thoát ra được, nhận thức của đa số tuổi trẻ Việt Nam vẫn còn bị đầu độc bởi một hệ thống giáo dục ngu dân, lạc hậu, tẩy não” nghe giật mình. Không phải giật mình vì sự thực đó, mà là vì lúc đó mình đang nghĩ :”Chà, có lẽ đây sẽ là 1 bài viết gay gắt đây. Sẽ hơi khó đọc, nhưng đáng đọc”. Nhưng phần sau lại không được như mong đợi.
    Mình chưa hiểu lí do tại sao mà tác giả không nói luôn về tình trạng thanh niên VN luôn mà lại phải (theo mình nhận định) bóng gió so sánh với thanh niên bắc Hàn như vậy.
    Mà nói về thực trạng ở VN, thì cũng có nhiều vấn đề lắm chứ. Đơn giản chỉ nói về cách mà “nền giáo dục chính thống” tuyên truyền cho chúng ta thôi. Từ lớp 1 đến lớp 12, chỉ chú trọng học theo kiểu đọc – chép, với các môn mà có lẽ đến 80% chả dùng gì trong cuộc sống. Trong khi những thứ phải học là Kỹ năng sống, Đạo đức, Quyền và nghĩa vụ con người, Luật pháp… thì lại quá xem nhẹ. À đặc biệt là nó còn không dạy cho người ta về cách tư duy. Cái kiểu “dạy dỗ” như thế chỉ làm cho người ta ngu đi, bằng lòng chấp nhận mọi điều mà kẻ quyền thế hơn áp đặt lên mình. Phần lớn bây giờ tư duy theo kiểu thân ai nấy lo, coi mọi chuyện xảy ra là lẽ đương nhiên, chưa đụng đến miếng cơm manh áo của mình thì đương nhiên chẳng thèm quan tâm. Những vấn đề trong xã hội, chẳng có lấy 1 chính kiến riêng, tin tưởng tuyệt đối vào những “lời vàng ý ngọc” mà “bậc bề trên” nói, sai sót của “bậc bề trên” thì cũng không dám thắc mắc, phản đối, mà cứ chăm chăm làm theo như kiểu người ta lùa bầy cừu vào chuồng (tự nhiên nghĩ ra hình ảnh này). Hoặc là có chính kiến nhưng khi được kêu gọi lại sợ, lại ngại….
    Trên đây chỉ là vài ý lặt vặt mà mình viết ra, chẳng sắp xếp gì cả. Tuy nhiên mình thấy đó là mấy vấn đề chính mà bây giờ hầu như ai ai cũng thiếu sót.

    • tui cũng nghĩ giống bạn, chẳng cần phải bóng gió, nhưng mình ko nghĩ người VN giống Bắc Hàn để mà so sánh, người Bắc Hàn tin lý tưởng lãnh đạo là tuyệt đối (theo bài viết thôi chứ tui cũng không có tiếp xúc với người Bắc Hàn nào để mà kiểm chứng), còn người VN thì tuyệt đối không tin(cứ lên mạng nghe họ chửi là biết), người VN có chính kiến và luôn cho chính kiến của mình là nhất, đó là cá nhân trong mọi suy nghĩ và hành động, đừng nói cái gì to tát , để có thể phát minh được cái này cái nọ với người ta, ngay cả việc nhỏ như hạt cát như đừng xả rác bừa bãi mà họ còn không ý thức được, có những khi thấy một cô nàng xinh như hoa, một anh chàng đẹp như thiên thần vô tư liệng bịt rác ra đường, vô tư văng tục chửi thề mà xem như đang nói lời vàng ý ngọc…, (mọi người đừng nói mấy người đó là số ít, nó nhiều vô số kể, nó tràng lang như đại dịch), nhưng giáo dục đâu dạy họ điều đó, ông bà mình hay nói “cái hay thì học 3 năm, cái xấu thì học một giờ”, đại đa số người trẻ VN mình đang thực hành rất tốt lời ông bà mình, chỉ tại vì lười biếng chứ đừng đổ lỗi tại nhà nước hay giáo dục (giáo dục hiện thời có nhiều cái chưa hợp lý, nhưng nó cũng không hẳn là vô ích), đây cũng chỉ là chí ít ngu kiến của mình thôi, vì mình cũng ít khi còm lắm

      • Thực ra so sánh ở đây mình nghĩ k phải là về người dân, mà là cách mà các nhà cầm quyền thi hành chính sách lên người dân như thế nào. Đại khái có thể tóm trong mấy chữ “tuyên truyền chính thống 1 chiều”. Ngoài ý kiến đó ra, vẫn có ý kiến trái chiều khác, nhưng hầu như đại đa số không ai hay biết hoặc không quan tâm.
        Còn việc tư duy của người VN thì mình nghĩ vẫn còn là tự phát. Nghĩa là sự tiến bộ của vài cá thể người VN vẫn là do họ tự mày mò, có tư duy khác biệt hơn so với mặt bằng chung, chứ cộng đồng không đóng góp gì nhiều. Ý thức người Việt Nam mình nhìn chung thì là khá xuề xòa, hoặc ít ra là mình thấy vậy.
        Mình cũng k biết diễn đạt cho chuẩn nên viết cũng lủng củng quá :))

      • Nói về người dân xã rát, năm 2010 tôi về VN, đi đường mua một ly nước để uống, và sau đó vào siêu thị. Sau khi uống xong ly nước, tôi cầm cái ly đi một vòng tìm cái thúng rát để bỏ vào, nhưng tim hoài không thấy, tôi ra hỏi anh chàng bảo vệ có biết thùng rát bỏ đâu để tôi vứt cái ly. Anh ta chỉ thẳng ra ngoài đường và nói “vứt nó ở ngoải đó!”. Muốn nâng cao ý thức cho người ta, ít ra phải tạo phương tiện và điều kiện để người ta làm theo.

        • người ta kêu vứt ra đường là mình vứt à, chắc nhiều người cũng có sự bất đắt dĩ như bạn mới vứt rác ra đường, mà không biết bạn có nhìn thấy có nhiều đóng rác tự phát nằm rải rác dưới mấy cái thùng rác công cộng ko, có lần mình nghe một bà mẹ dạy con khi bé muốn vứt rác vào thùng rằng: con vứt xuống đất đi, mở nắp thùng rác dơ tay. Còn nhiều việc cần ý thức lắm chứ ko phải chỉ việc vứt rác như vượt đèn đỏ thì sao? ăn cắp vặt thì sao, hôi của thì sao, bạn có thấy càng ngày có càng nhiều thói hư tật xấu được phát triển tự trong người mình mà không cần phương tiện nào hổ trợ không?

Trả lời Mar Dee Hủy trả lời

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI