16.6 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Những lẽ nghịch đời: Đến lúc phụ huynh cũng nên được… định hướng lại

Featured Image: Daniel Ong

 

Lẽ nghịch đời…

Có những chuyện thực tế đang xảy ra, mà chúng ta cảm thấy thật lạ lùng và… ngớ ngẩn. Sự mâu thuẫn kinh điển giữa lý thuyết và thực tế cũng không khủng khiếp cho bằng sự mâu thuẫn giữa lời nói và hành động. Đáng tiếc hơn, những mâu thuẫn, nghịch lý đó vẫn xảy ra hàng ngày, ở khắp mọi nơi và trong mọi lĩnh vực. Riết rồi chúng ta không thể biết mình đang sống trong một xã hội như thế nào, khi mọi thứ cứ rối tung lên, nhập nhằng và bất định. Từ lịch sử, chính trị, kinh tế cho đến những việc rất nhỏ hàng ngày. Có quá nhiều những điều nghịch lý đang tồn tại, chẳng hạn như là:

Định hướng cho phụ huynh ư?

Vâng, tất nhiên không phải định hướng nghề nghiệp cho các bậc phụ huynh để họ chọn nghề cho họ, mà là giúp họ có đủ thông tin và kiến thức để hướng dẫn và hỗ trợ con cái mình làm theo điều đúng đắn. Cho họ những lý do để họ tiếp sức cho con cái mình trên con đường mà chúng đã chọn, hơn là con đường mà chính họ chọn cho con cái. Các bạn cũng biết tiếng nói của các bậc phụ huynh Việt Nam nặng thế nào rồi đấy. Một khi cha mẹ đã quyết, mấy ai dám cãi lời?

Nhưng nhiều sự lựa chọn của phụ huynh ngày nay không còn phù hợp nữa. Nhưng các bậc làm con, chẳng thể nào mà cãi lại, hay không đủ sức mà phản đối những con đường vẽ sẵn. Thế rồi chúng ta không phản kháng, chúng ta làm theo, như con rối, rồi sau đó có thể dùng cả cuộc đời để sống trong tiếc nuối và dằn vặt. Thế thì, ngoài học sinh – sinh viên cần định hướng nghề nghiệp, có lẽ đã đến lúc chúng ta cần định hướng cho cả các bậc phụ huynh nữa chăng?

Xin được phép bắt đầu bằng cái số liệu “giật gân” khiến bao người thở dài khi được nhắc đến gần đây:

Theo số liệu thống kê năm 2012 của Giáo sư Nguyễn Văn Tuấn (ĐH New South Wales, Úc) thì cả nước hiện có hơn 9. 000 Giáo Sư, 24.000 tiến sĩ, 101.000 thạc sĩ và 2.700.000 cử nhân đại học. Còn theo GS Nguyễn Minh Thuyết – nguyên Phó Chủ nhiệm UB Văn hóa giáo dục thanh niên thiếu niên và nhi đồng thì (2010), mỗi năm cả nước chỉ cần từ 13.000 – 15.000 cử nhân. Nhưng ngay tại thời điểm đó, mỗi năm các trường ĐH và CĐ cả nước đã cho ra trường trên 200.000 người – gấp hơn 10 lần so với nhu cầu, và con số đó hiện nay là 400.000 người.

Đánh giá về con số 72.000 thạc sĩ, cử nhân thất nghiệp trên cả nước mà Bộ LĐTBXH công bố, nhiều người am hiểu tình hình cho rằng, thực tế con số này còn cao hơn nhiều, đó là chưa kể số cử nhân, thạc sĩ làm trái ngành nghề, làm những công việc không cần bằng cấp, trình độ. Có nghĩa là người thất nghiệp ngày càng nhiều, càng đông đảo và chắc dư sức lập ra một Đảng riêng. Và cũng đồng nghĩa với việc, bằng cấp mà họ theo đuổi và giành giật chẳng còn giá trị gì ngoài việc trưng trong tủ kiếng. Đó là một sự thật khủng khiếp và đau lòng, xã hội biết điều đó, nhà trường không biết điều đó, sinh viên biết nhưng phần lớn đều né tránh điều này, còn phụ huynh, một đối tượng quan trọng, họ có biết không?

Hình như là không, bởi vì họ đang quá bận rộn, bận rộn cơm áo gạo tiền, bận rộn đổ mồ hôi sôi nước mắt chắt bóp từng đồng cho con em mình được đi học. Và rồi tự hào hãnh diện khi chúng đậu trường này trường kia. Rồi sau đó thì sao? Các bậc phụ huynh nghèo khổ sẽ lại quay về vòng xoáy gạo tiền cơm áo quần quật. Để làm gì? Để bao nuôi những đứa con sinh viên vàng bạc của mình. Nếu họ biết khi con cái mình ra trường sẽ có nguy cơ lớn là thất nghiệp, họ có còn muốn cố gắng? Hay họ nghĩ rằng con cái họ sẽ khác, sẽ giỏi giang, sẽ thành công, không như phần lớn những cử nhân ngoài kia? Nếu như họ biết nền kinh tế suy giảm người kiếm việc gấp ngàn lần công việc sẵn có, liệu họ có sẵn sàng cho con cái mình lựa chọn một con đường khác?

Theo cá nhân tôi, việc các bạn trẻ có muốn đi học, muốn làm sinh viên hay muốn trải nghiệm cuộc sống, tự lập và lập nghiệp không hẳn thuộc về quyền quyết định của họ, mà phần lớn là của ba mẹ, những người đã quá trông đợi vào nền kinh tế và kỳ vọng vào con em mình quá nhiều. Các bậc phụ huynh vô tình đặt lên vai các em một áp lực quá lớn, khiến các em không còn tâm sức và thì giờ để nghĩ cho chính mình, cho những gì mình mong muốn và yêu mến.

Thiết nghĩ, chừng nào các bậc phụ huynh còn tự hào vì mình nghèo khổ nhưng vẫn quyết tâm cho con cái đi học, học, học bằng mọi giá. Thì chừng đó các em sinh viên vẫn còn quay cuồng với bằng cấp và với nỗi thất vọng về nghề nghiệp, về cuộc sống và tương lai dài dài. Vậy nên, thay vì làm công tác tư tưởng chuyện học vấn với các bạn học sinh, sinh viên thì chúng ta cần làm công tác tư tưởng cho chính các bậc phụ huynh nữa. Có ai quan tâm và từng nghĩ đến điều này không?

Tôi từng trải qua kỳ thi tuyển sinh đại học và cũng từng được chứng kiến cuộc thi đó mỗi năm trên báo đài. Vẫn một hình ảnh đó hiện ra, những bậc phụ huynh khắc khổ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, khuôn mặt lo lắng bồn chồn, đứng, ngồi, nằm la liệt trước các cổng trường để đợi con em mình thi thố. Các bạn thí sinh nhìn thấy ba mẹ mình như vậy có vui nổi không? Có còn tâm trạng mà làm bài thi cho tốt không? Có lẽ các bậc phụ huynh đang nghĩ rằng họ làm vậy là yêu thương con cái, là quan tâm con cái, là đang cho con sự động viên cần thiết trước một bước ngoặt lớn của cuộc đời? Tôi thì không nghĩ vậy. Nhìn những cảnh tượng đó tôi thật sự đau lòng, thậm chí nhiều lần cố gắng lướt qua mà không dô xem cho hết các bài viết đó, sợ một cảm xúc không phải là nghẹn ngào, mà đúng hơn là buồn và cả tức giận đối với các bậc phụ huynh.

Họ khổ cực như vậy để làm gì? Con họ sẽ thi tốt hơn sao? Sẽ chứng minh là mình yêu con nhiều hơn sao? Tuổi trẻ ngày nay đi học dường như đa phần không phải vì họ thật sự thích học hay muốn học, mà chỉ là đang cố gắng học để giúp ba mẹ mình hoàn thành giấc mộng học vấn giang dở từ lâu của họ. Rồi việc học, đi học có phải là được dạy mọi thứ đâu, có phải đi học là được hướng dẫn, được quan tâm đâu. Người ta chả quan tâm học sinh sinh viên cần có những kiến thức gì, người ta chỉ dạy cho chúng ta những thứ mà họ muốn chúng ta biết, muốn chúng ta tin, muốn chúng ta tuân lệnh. Từ đó nảy sinh biết bao con người bất mãn, uất ức và thất vọng.

Một ngành giáo dục mà người ta không dạy những thứ cần thiết và đối tượng tiếp thu cũng không mặn mà những kiến thức được biết. Thì nền giáo dục đó là vô dụng cũng không có gì lạ. Cử nhân tốt nghiệp đó rồi cũng là những người vô dụng, vô dụng vì không thể dùng được kiến thức đã học, vì không thể tự hành động theo chính kiến của mình, vô dụng vì cả một con người chỉ cần một mảnh giấy nhỏ đại diện cho toàn bộ khả năng của họ.

Buồn thay cái quan niệm, không có tấm bằng chẳng có tương lai. Một nền giáo dục đào tạo ra những người vô dụng thì nó có vô dụng không? Tất nhiên tôi hoàn toàn không phản đối việc học, giáo dục là cần thiết, nhưng dạy cái gì, nội dung gì mới là quan trọng. Kiến thức là quan trọng nhưng thực hành còn quan trọng gấp bội phần nữa mà sao chúng ta chẳng chịu nhận ra mà thay đổi? Buồn làm sao, chúng  ta đang được ở trong một nền giáo dục mà ngoài lý thuyết ra, còn có lý thuyết, và… lý thuyết nữa. Chỉ toàn là lý thuyết.

Mỗi năm lại có hàng ngàn người thất nghiệp gia nhập đội quân. Tôi băn khoăn không biết lực lượng cử nhân thất nghiệp hùng hậu đó hiện nay đang làm gì? Xin trích một đoạn tâm sự từ góc nhìn của Tony Buổi Sáng:

“Đáng nói hơn là lượng thạc sĩ thất nghiệp ngày càng lớn. Cử nhân ra trường có thể chấp nhận đi làm việc chân tay, nhưng thạc sĩ có mấy ai chấp nhận điều này? Ngoài ra, nhiều cử nhân ra trường, do loay hoay không xin được việc nên đành tiếp tục học luôn cao học cho… được việc, sau đó tính tiếp. Lượng thạc sĩ ngày càng dư thừa, là điều chẳng có gì khó hiểu.

Sao không đi xa xa chút mà mần, về quê tổ chức sản xuất kinh doanh. Sợ gì mà không đi? Hay làm biếng? Chả có gì nhàn hạ mà kiếm nhiều tiền cả. Như dượng nè, cũng có học hòm học vị chứ không phải không có, nhưng vẫn bỏ đi trồng nấm trồng hoa, vì thấy thị trường lớn. Nếu giờ dượng đi bán rau ngoài chợ vẫn làm, chả sợ ai. Gương mặt thanh tú và đôi tay búp măng ấy sẽ gói rau thoăn thoát, nụ cười sáng bừng cả góc chợ. Ai khinh kệ mẹ nó. Việc mình mình làm, hơi đâu để ý. Mình có ăn cắp tiền hay ăn bám của ai đâu. Đứa nào nó khinh. Vẽ vời chi mấy cái viển vông dự án, cổ phiếu cổ đông gì đó rồi người ta lao vô thì úp sọt hết. Nền kinh tế gì cứ ở chung cư, biệt thự nghỉ dưỡng và mua qua bán lại cổ phiếu vậy?

Phải sản xuất và sản xuất, chưa đủ trình làm ra smartphone như Hàn Quốc thì phải đủ gà vịt để ăn. Chứ 70% dân số nghề nông mà gà cũng nhập, bò cũng nhập, heo cũng nhập, tăm xỉa răng cũng nhập? Lê Quý Đôn nói: “Phi công bất phú, phi thương bất hoạt, phí trí bất hưng, phi nông bất ổn.” Tức nếu muốn giàu có, phải làm công nghiệp. Nếu muốn ổn định, phải đầu tư nông nghiệp. Muốn hưng thịnh đất nước, phải đầu tư giáo dục. Và muốn xã hội nó nhộn nhịp, người dân lanh lợi..thì phải có giao thương.”

Câu nói kia sao mà đúng và đau lòng quá: Dân số 70% nghề nông mà gà cũng nhập, bò cũng nhập, heo cũng nhập, cây ăn trái nhập, gạo nhập, đường nhập, gia vị nhập, lương thực thực phẩm, nhu yếu phẩm, cái gì cũng nhập. Thậm chí đến rác cũng nhập được nữa, Thì thử hỏi có đau lòng không? Có tổn thương lòng tự trọng không? Người ta nhập là nhập những thứ ngon thứ đẹp, mình nhập là nhập quần áo sida, nhập hàng thải, nhập hàng thừa, nhập hàng phế liệu, trái cây độc, chân gà thối, lòng lợn ôi, nội tạng phân hủy… Chán ngán làm sao!

Lại đôi khi, không phải là do các bạn trẻ không muốn lăn xả vào nông nghiệp, vào sản xuất, mà lại là vì một lực cản khác, ngoại lực, nhưng tương đối mạnh, đó là sự ngăn cản đến từ các… bậc phụ huynh.

Có bao nhiêu bậc phụ huynh sẵn sàng ủng hộ con cái mình khi chúng có những quyết định “không giống số đông”? Hình như là không nhiều lắm, phần lớn những ý tưởng hay khuynh hướng tự lập đều gặp phải sự phản đối dữ dội của các bậc cha mẹ. Đương nhiên bậc phụ huynh nào cũng muốn điều tốt nhất cho con em mình, nhưng điều tốt nhất mà họ nghĩ, không hẳn phù hợp với thời đại này và với mong muốn của chúng ta. Kiếm một công việc ổn định, lương cao thời buổi này không phải là việc dễ dàng và gần như không tồn tại nữa.

Thế nào là ổn định? Ổn định là được công ty lo cho từ chuyện ăn ở tới chuyến du lịch hàng năm tới khi về hưu ư? Không, nhìn vào thực tế hiện nay thì thấy, ổn định không thể nào là việc chán ngán đi làm mỗi ngày, ổn định không thể nào là việc sợ hãi mỗi khi công ty cắt giảm nhân sự, nỗi lo nơm nớp về việc mình có thể bị tống ra khỏi công ty bất cứ lúc nào. Kiếm việc đã khó, đi làm rồi cũng chẳng dễ dàng gì, công việc ổn định thì lương không đủ ăn, công việc lương cao thì đi kèm nó là trách nhiệm và áp lực cực khủng khiếp. Đi đêm về sáng, ăn suy nghĩ ngủ cũng suy nghĩ, chẳng còn thời gian đâu mà dành cho gia đình và bản thân.

Rõ ràng đó không phải loại công việc ổn định chúng ta mong muốn. Nhưng các bậc phụ huynh không hiểu. Họ thường chỉ thấy được một mặt của vấn đề mà thôi. Và chừng nào còn nhiều bậc phụ huynh tự hào “con tôi làm cơ quan này, con tôi làm ngân hàng nọ” thì chừng đó, tuổi trẻ đừng mơ việc sống theo đam mê và sở thích một cách dễ dàng.

Có lẽ, hơn cả việc lo cho tương lai con em, phụ huynh còn sợ “mất mặt” nữa. Mất mặt với người quen, họ hàng, hàng xóm… vì con mình không giỏi như con người ta. Con mình học ngu thì xấu hổ, con mình không có việc tốt thì xấu hổ, con mình mà đòi nghỉ học về làm nông dân bố mẹ nào không tức điên. Bởi con hàng xóm đang làm này làm nọ làm kia cơ mà. Con mình không thua con người ta được. Hay là mình không thua thằng hàng xóm được?

Ai cũng có lý do riêng khi định hướng nghề nghiệp cho con cái, nhưng chừng nào xã hội này, các bạn trẻ còn phải học cho cha mẹ, đi làm công việc theo ý ba mẹ, thì chừng đó xã hội còn khó mà phát triển. Nhưng các bậc phụ huynh lại chưa có được nhận thức đúng đắn về tình hình xã hội và khuynh hướng kinh tế hiện hành. Thì làm sao họ biết điều gì là nên và không nên làm với con em mình. Sao họ biết là nên hướng nó theo guồng quay học hành – kiếm việc – về hưu, hay giúp nó trải nghiệm – sống vì đam mê – làm điều mình mong muốn. Sao họ biết được cái quy trình nào thì tốt cho con cái và xã hội, quy trình nào cản trở sự hoàn thiện bản thân và phát triển xã hội. Không, họ không thể biết được, nếu như truyền thông chỉ chăm chăm khuyến khích chuyện học hơn chuyện làm, khuyến khích bắt chước hơn trải nghiệm, tránh né những vấn đề nhức nhối của nền kinh tế hoặc chỉ nói qua loa đại khái.

Phụ huynh chúng ta không có điều kiện để nghiên cứu nhu cầu thực tế của xã hội và thực tế cũng chả có hoạt động nào giúp họ hiểu biết hơn, nên việc định hướng nghề nghiệp cho phụ huynh thường do chính con cái họ đảm nhiệm. Khó khăn làm sao, nan giải làm sao! Đó luôn là cửa ải khó khăn nhất khi các bạn muốn thực hiện đam mê của mình. Vậy nên, thiết nghĩ, có lẽ đã đến lúc chúng ta nên “định hướng nghề nghiệp” cho các bậc phụ huynh, song song với định hướng cho các bạn học sinh-sinh viên nữa. Nếu như các bậc phụ huynh luôn sẵn lòng ủng hộ con cái mình đi theo đam mê thì hẳn chỉ số hạnh phúc của Việt Nam sẽ tăng đáng kể. Và đất nước sẽ tốt đẹp hơn biết bao nhiêu? Biết đâu đấy?

 

Phi Tuyết

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

52 BÌNH LUẬN

  1. Em cám ơn chị, những gì em vẫn băn khoăn, trăn trở, mà mãi ko viết ra được đầy đủ và đích xác như chị, thì nay đã được đọc và đồng cảm trong bài viết của chị. Em là nạn nhân, và vẫn đang là nạn nhân của sự định hướng và tư tưởng của phụ huynh, đối nghịch với bản thân mình, nên em hiểu cuộc sống nặng nề và vô định lững lờ lắm. Em tìm cách thoát ra, đưa mình thoát ra, và cố gắng đưa lớp trẻ sau mình cùng thoát ra được. Nhưng quả thật là số người cùng quan điểm thay đổi giáo dục, thay đổi định hướng tư tưởng cũ còn ít quá, và những người trẻ theo lối mòn ngày một tăng, ngày càng trì trệ, thay đổi từ nhánh, từ dưới thật khó mà có hiệu quả sâu rộng, khi mà thực tế xã hội và cái vòng xoáy cơm áo gạo tiền còn nhiều đeo bám. Làm sao đây để thay đổi được cả một hệ thống tư tưởng bảo thủ như thế, khi đời sống còn chưa mấy được cải thiện trong một xã hội mà tiền và quan hệ có quá nhiều ảnh hưởng và tác động 🙁

    • theo thiển ý của mình thì k ai có thể “tiêu thụ” được hết số cử nhân đó
      sẽ tuyệt nhất nếu các cử nhân tự tạo cơ hội tiêu thụ chính mình và/hoặc “tiêu thụ” lẫn nhau, bằng cách cùng nhau start-up hoặc tự tạo những cv kd gì đó, nhỏ cũng được, tay ngang cũng đc, 1 mình cũng đc, hợp tác càng tốt
      hãy tự cứu mình trc khi mong chờ người khác cứu
      được vậy chắc tốt nhỹ?

  2. Ngoại trừ một số trường đại học có “số má” thì có rất nhiều cái gọi là trường nhưng thực chất là nơi tụ bạ những kẻ bất lương mang danh giáo dục. Người ta có tiền, thật nhiều tiền rồi mới làm giáo dục mong sao cho xã hội tiến lên, ở nước mình nhiều kẻ đi làm giáo dục để kiếm tiền. Mong gì cái nước này phát triển được khi có rất nhiều ông/bà/anh/chị là giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ, thạc sĩ … chỉ nhăm nhăm làm cái cái việc kiếm tiền như vậy.

  3. Bài viết hay. Đáng để suy ngẫm về lâu về dài. Sẽ tuyệt vời nhất nếu bài viết đưa thêm nhiều giải pháp thay vì hiện trạng ( vì hiện trạng thì chắc nhiều người cũng biết rồi). Mong chờ bài viết của tác giả Phi Tuyết trong thời gian tới.

  4. Nhiều khi lời nói của những “ông già”, người già vẫn có nhiều cái mà sau này ta mới hiểu được đó em Tuyết ạ. Ta nghĩ họ áp đặt nhưng thực ra đó là những kinh nghiệm của họ trong đời sống họ đã từng trải qua. Chủ nghĩa kinh nghiệm không hề mất đi giá trị nhé, cho dù nó không hoàn toàn đúng.
    Anh không phê phán em, a cảm ơn em. 😀

      • Anh lại tưởng old là già, cũ, nên oldman là người cũ theo nghĩa của anh.
        Tiếng anh mình tệ quá. ^^ Hi!
        Anh cũng có thời rất muốn được tự do và đã thực hiện, nhưng ngẫm lại các cụ đi trước họ tài lắm, tất nhiên cũng có những cái dở trong các lớp người đi trước.

  5. Nếu phụ huynh và học sinh nhận thức được vấn đề này thì tỷ lệ thất nghiệp ở nước ta sẽ rất ít hoặc không còn thất nghiệp. Tất nhiên ai mà cũng không đi học mà đi làm kinh doanh hết thì cũng không được bởi vì “phi trí thì bất hưng”, các doanh nhân mà vừa thành đạt lại vừa tự trau dồi kiến thức hoàn thiện bản thân thì họ thực sự rất đáng ngưỡng mộ, bản thân tôi cũng muốn trở thành một người như vậy.

    • nếu bạn muốn biết về cái gốc của vấn đề
      xin mời đọc bài “bộ phim nền giáo dục cấm đoán: mô hình giáo dục “nhà tù” và “nhồi sọ”. Trong đó miêu tả khá rõ nét cái gốc của sự việc, tức của nền giáo dục. Các bậc phụ huynh sống trong giai đoạn phát triển công nghiệp rực rỡ, nơi mà mục tiêu sau cùng của mọi người chỉ là những công việc ổn định an toàn, những nhân công sản xuất được công ty chăm lo đời sống và hứa hẹn chăm lo cả khi về hưu. Đó chính là cái gốc. Cám ơn bạn!

  6. Có một điều là mong tác giả sau này không nên đi theo vết xe đổ của ba mẹ mình mà áp đặt lên cho con cái bạn nhé 😉 nếu làm được nghĩa là bạn không phải thuộc típ “nhà văn nói láo , nhà báo nói phét”

    • cám ơn bạn quan tâm, ba mẹ mình may mắn k áp đặt quan điểm cá nhân lên mình bạn ạ, nên mình khá tự do làm theo ý thích bản thân. Và tất nhiên mình cũng k có ý định giáo dục và định hướng con mình kiểu “vết xe đổ” như trong bài viết. Bởi mình hoàn toàn hiểu trẻ em, ngoài trí thông minh học vấn ra thì còn rất nhiều loại thông minh khác: tư duy, nghệ thuật, thể thao… Và thông minh học vấn là thứ mang lại ÍT thành công về mặt sự nghiệp nhất cho con người. Tuy mình chưa có con cái gì, nhưng thực tế hiện tại, mình là người duy nhất an ủi và giúp cho anh chị mình hiểu về giáo dục, để họ k quá thất vọng và trách mắng con họ (cháu mình, lớp 2) khi bé học k hề giỏi như các bạn. Nhưng sau cùng mình muốn nói, bạn cũng k nên quan tâm mình sẽ làm gì với con cái của mình làm gì. Hãy ngẫm nghĩ, và tìm cách định hướng một cách đúng đắn cho con cái của bạn trước, đó mới là điều quan trọng. 😀 cám ơn vì quan tâm bài viết của mình!

  7. Cảm ơn tác giả vì bài phân tích rất sâu sắc. Nó giống như nói hộ lòng mình bấy lâu, càng hay khi nó đang đúng thời điểm mình cần đưa ra quyết định.
    I run my life, not my parents, not my man, or anyone.

  8. Hay quá bạn ơi, bài viết nói lên tâm trạng của rất nhìu bạn trẻ trong thời đại hiện nay. Bản thân mình là mem thuộc thế hệ 8x cũng luôn trong tâm thế chịu tác động rất nhìu của bố mẹ, những người thuộc thế hệ trước. Có lẽ để thay đổi những quan niệm, tư duy bạn nêu ở trên thì phải phụ thuộc rất nhìu vào sự thay đổi nhận thức của thế hệ sau này đấy. Rất cám ơn những chia sẻ tuyệt vời của tác giả nhé 😀 !

  9. Hì, có vẻ chị Tuyết Phi rất hứng thú về chủ đề này nhỉ? Đọc những bài nào về mảng này thì cũng đều thấy tác giả là chị ^^ Cảm ơn những bài viết bổ ích của chị nhé, em đã cảm thấy vững tin hơn trong những dự định sắp tới của tương lai rồi đấy ^^

  10. trẻ em ở VN sinh ra dường như đã được định sẵn con đường tương lai, sự nghiệp, hoặc đơn giản bắt trẻ em hoàn thiện hay đạt được những mặt mà các bậc phụ huynh còn thiếu. Tư tưởng từ thời chiến tranh bao cấp đến nay vẫn còn khá nặng nề, bài viết khá hay và sâu sắc.

  11. E hoàn toàn đồng ý với quan điểm của chị vì đó là 100% những gì em trải qua! Nhưng em muốn bài viết sau mong chị nhấn mạnh hơn nữa tới trách nhiệm của chính nền giáo dục này ( hệ thống các trường DH, bộ giáo dục.v.v) khi mà nó hoạt động chỉ vì mục tiêu lợi nhuận mà ko phải vì định hướng cho người học. E đậu DH lần đầu vào năm 2010 DH khoa học tự nhiên HCM, học chưa hết năm nhất e quyết định khăn gói ba lô ra khỏi kí túc xá. Lần 2 DH Ngân Hàng tp HCM 2011 học tới vừa rồi là kết thúc năm 3 và bây giờ e phải đưa ra 1 quyết định tuy trễ nhưng chưa muộn là bỏ học để theo đuổi niềm đam mê khoikhởi nghiep của chính mình khi quyết định đi Tây Nguyên mở trang trại lập nghiệp.Cũng may mắn khi ba mẹ đã tin tưởng và quyết định hỗ trợ em trong con đường mà em đã chọn sắp tới.Chỉ cần thấy ánh sáng phía cuối con đường thì nhất định em sẽ đi. E thik câu nói này của 1 tác giả “Nếu không dám MẠO HIỂM và chấp nhận THỬ THÁCH bạn sẽ không có cơ hội để TỎA SÁNG.” Trải qua 4 năm học mà như ko học, tat cả những gì có giá trị nhất tai tr DH cũng chỉ học dc từ những ng xung quanh ( thầy cô, bạn bè) rồi tự mò mẫm ra con đường của mình, em mới nhận ra dc 1 điều là ” quá trình học chỉ tốt nghiệp khi nào mình quyết định tốt nghiệp” .
    E mới lướt wa web này vài lần nhưng thực sự thấy nó rất có ý nghĩa và tạo động lực cho em, e nghĩ những người viết bài cho web này thực sự rất có tâm với thực trạng xh VN bây giờ.
    Rất cám ơn các tác giả và mong web mình sẽ phát triển hơn nữa để thay đổi xã hội ít nhất từ trong suy nghĩ.

    • chỉ là ý kiến cá nhân, nhưng hai trường bạn học qua đều có những người học 3 năm thôi đã đủ kiến thức để ra ngoài làm đúng chuyên ngành của mình, có thể do bạn đã chọn hướng đi không phù hợp với bản thân thôi, thân ^^

      • Hầu hết ai học DH ra trường cũng muốn dc làm đúng chuyên ngành bạn ak. 4 năm học DH, là xương máu của cha mẹ, là hy vọng của gia đình, xã hội. Tuy nhiên bạn ko thấy dc rằng cái tôi ” Học Đại Học Đại Học” đang giết chết đi chính con người thật sự bạn mong muốn dc trở thành. Những bạn đi đúng con dg mà họ đam mê trên giảng dg DH thì mình nghĩ đó cũng sẽ tạo cho họ bước đệm để tiến xa hơn. Nhưng bạn thử nghĩ đi XH này dc mấy ng may mắn như z khi mà nền Giáo dục tại hầu hết các tr trên cả nc chủ yếu đang còn vì mục đích kinh doanh và các bậc phụ huynh còn đang lo định hướng cho con em mà ko phải hỏi ngược lại rằng con em họ thích điều gì?

        • dù sao cũng đồng ý phần nào với câu nhận xét cuối cùng của bạn. Nhưng không thể để cho đại học chịu trách nhiệm quá nhiều được, tự thân mỗi người phải cố gắng định hướng phù hợp cho bản thân thôi. Thế hệ trẻ này là tương lai của đất nước mà, nền móng không vững chắc thì phải tự mà xây cho mình, còn phải để lại chút ít cho đàn em nó nhờ nữa chứ, cố lên

Trả lời Nhock Monss Hủy trả lời

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI