20.6 C
Da Lat
Thứ Năm, 18 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Mục đích bạn xuống Trái Đất để làm gì?

Featured Image: Wikipedia

Quá lâu rồi mới có dịp dừng chân tại một quán cà phê ven đường, vừa nhâm nhi cappuccino vừa ngắm nhìn dòng xe cộ lướt qua lướt lại như điện xẹt. Nói nghe có phần văn vẻ màu mè, chứ thật ra là đã có một cuộc hẹn tùy hứng với một người bạn từ trước đó. Chỉ là mãi chưa thấy bạn tới, cộng thêm bản tính ngồi không quá nhiều sẽ đâm ra làm nhiều chuyện nông nỗi, nên mới vừa nhâm nhi cà phê vừa viết mấy dòng linh tinh này để giết thời gian. Thỉnh thoảng không kìm được, vừa gõ lách cách vừa ngẩng lên ngước nhìn dòng xe cộ lướt qua lướt lại nhanh như điện xẹt.

Chỉ trong vòng vài phút, đã có thể chứng kiến cuộc sống hiện đại trước mắt xoay chuyển với một thứ tốc độ kinh khủng không kém gì dòng xe cộ đang hối hả ngoài kia!

Học sinh đi học từ sáng sớm cho đến chiều tối, về nhà chỉ kịp ăn cơm tắm rửa chút đỉnh rồi lại tiếp tục lao vào cuộc chiến sinh tử với con quái vật học hành, xong xuôi rồi mới đánh răng đi ngủ để dành sức cho một ngày học hành vất vả khác đang dí sát đít.

Những nhân viên công sở, đa phần họ cũng phải dậy sớm sửa sang các kiểu để đi làm. Có ngày thì làm đúng tám tiếng đồng hồ theo quy định. Có ngày thỉnh thoảng phải ở lại làm ca đêm đến tối mịt mới về. Về nhà chỉ kịp ăn uống tắm rửa, ở nhà giải trí lướt web được chút xíu rồi đi ngủ để sáng mai còn đi làm tiếp. Thậm chí đã ngồi ở nhà rồi cũng khó tránh khỏi việc bị sếp réo bất thình lình giữa đêm khuya.

Chúng ta cứ thế bị cuốn theo vòng xoáy cuồn cuộn của sự bận rộn, chìm nghỉm trong khối lượng khổng lồ công việc phải làm hằng ngày. Về được tới nhà cũng đã sức cùng lực kiệt, chẳng thiết tha làm cái gì khác ngoài việc nghỉ ngơi hồi sức. Mọi thứ cứ thế lặp đi lặp lại. Ngày qua tháng lại. Như những vòng tròn lẩn quẩn không có điểm dừng…

***

Bản thân thường có một thói quen là hay dành thời gian cho chính mình ít nhất là khoảng một tiếng, khi chỉ còn một mình vào lúc đêm khuya. Nghe có vẻ rất chi là ngớ ngẩn, nhưng khi nói chuyện với chính mình, đó chính là lúc bắt đầu tìm hiểu chính mình nhiều hơn sau một ngày mệt mỏi cuốn theo luồng xoáy học hành và công việc. Nghĩ về những điều mình đã và đang làm, những điều mình mong muốn, nhận thức được mình đang sống và nhìn thấy những thử thách chông gai đang chờ trước mắt. Dần dần nó đã trở thành một thói quen khó bỏ, dù cho có bận rộn bù đầu học hành và dạy thêm các kiểu đi chăng nữa.

Giống như khi chúng ta chạy xe ngoài đường vậy. Dù xe của bạn có động cơ hàng trăm đơn vị mã lực và tốc độ lên tới mấy trăm cây một giờ đi chăng nữa, xăng dầu trong xe vẫn là một thứ hữu hạn. Sớm hay muộn gì rồi cũng sẽ tới một lúc xe hết xăng, phải dừng lại tiếp thêm nhiên liệu rồi mới cho xe chạy tiếp được.

Có một sự thật là đa phần chúng ta thường không thể dừng lại – dù chỉ một chút, giữa cuộc sống bận rộn này mà không suy nghĩ xem tại sao mình lại có mặt ở đây và làm những công việc này. Chúng ta cứ thế cuốn đi theo những khối lượng công việc khác nhau, hết ngày này qua ngày khác mà không thể dừng lại để suy nghĩ xem những điều bản thân muốn đạt được là gì. Cứ thế mà cuốn theo vòng xoay cuộc đời một cách hờ hững.

Chúng ta học ngành này ngành kia theo sự thúc ép bố mẹ và những người xung quanh chỉ vì nó danh giá và nhiều tiền, mà chưa hề cân nhắc đến nhu cầu ngành nghề của chính bản thân mình.

Chúng ta đi chơi với bạn bè chỉ đơn giản là vì người ta rủ rê đi ngay và liền, mà chưa suy nghĩ xem mình muốn đạt được cái gì trong những mối quan hệ và muốn bạn bè mình biết điều gì.

Chúng ta lướt Internet hằng ngày chỉ đơn giản vì đó là một thói quen, mà chưa suy nghĩ hay để ý xem mình hay lên đó đọc cái gì nhất, để từ đó chọn lọc cái mà mình muốn xem.

Đời người cứ thế trôi ỡm ờ, lãng đãng như những chiếc lá lục bình hờ hững trôi trên sông. Trôi hoài trôi mãi mà chẳng biết trôi về đâu, chỉ biết để sông cuốn đi đâu thì cuốn…

Cách đây không lâu có tình cờ đọc được câu này trên một diễn đàn mạng nọ: “Mục đích bạn xuống Trái Đất để làm gì?” Nó cũng đã từng là một trào lưu rất nổi, đi đâu cũng thấy cư dân mạng lấy câu này ra trêu nhau cả tháng trời. Ban đầu bản thân cũng chỉ mới hiểu câu này theo ý nghĩa trêu ghẹo nhau cho vui, nhưng sau này ngẫm lại thấy nó cũng mang một ý nghĩa nghiêm túc nhất định – rằng mình muốn có những người bạn như thế nào, mình sẽ làm nghề gì, muốn ăn ngon mặc đẹp hay chỉ cần đủ ăn đủ mặc đã là hạnh phúc, gia đình mình sau này sẽ như thế nào,… và nhiều điều khác trong đời nữa.

Dù bạn đã từng suy nghĩ về câu trả lời hay chưa, ngay từ bây giờ hãy tự hỏi mình câu hỏi này thường xuyên. Có bận rộn học hành làm việc tới đâu đi nữa, mỗi ngày hãy chịu khó dừng lại, nghĩ về nó một chút. Mục đích đó nên là của riêng bản thân bạn, và cũng không nhất thiết là phải quá cầu kỳ chi li từng tí một. Chỉ cần nó có thể giúp bạn trở thành con người tốt nhất mà bạn có thể, và nên bắt đầu càng sớm càng tốt. Vì câu hỏi này không phải ngày một ngày hai mà có thể trả lời ngay, thậm chí nó có thể sẽ tiêu tốn cả một quãng đời. Mỗi con người lại có những mục tiêu khác nhau, không ai giống ai cả, và cũng không ai có thể tìm kiếm đáp án giùm cho bạn được. Chỉ chắc chắn là khi cái gì đó bên trong lồng ngực trái của bạn còn đập thình thịch, chắc chắn phải có một lý do nhất định nào đó để bạn còn sống được tới bây giờ. Đời vốn dĩ rất hiếm khi có cái gì gọi là ngẫu nhiên.

Riêng bản thân, vẫn còn đang trên đường đi tìm những đáp án đầu tiên cho tuổi trẻ của chính mình.

 

Nhật Niên

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

14 BÌNH LUẬN

  1. Có mục đích sống hay không có mục đích sống thì sao chứ,có quan trọng không khi bạn không biết trước khi sinh mình từ đâu đến và chết sẽ đi về đâu.Đấy mới là cái quan trọng với mình 🙂

    • Mình nghĩ là có, ít ra mình vẫn có thể tự định hướng cuộc đời mình. Cũng như trên sông có người lái đò và những chiếc lá lục bình: người lái đò dù đi đâu về đâu, vẫn có thể tự chèo và chỉnh hướng đến đúng nơi mình đến. Còn những chiếc lá lục bình, chúng chỉ biết nương theo dòng chảy con sông và cứ thể trôi hững hờ như vậy thôi.

  2. Thực ra, sống không có mục đích vui mà. Tôi cũng đã từng suy nghĩ và tìm kiếm mục đích sống của bản thân. Rất lâu.
    Rồi cũng tới lúc tôi cứ làm việc mỗi ngày mà chẳng buồn chán. Đi làm không phải vui thích hay đam mê gì mà đã thành thói quen kiếm tiền. Làm mệt thì ngủ, ngủ tỉnh thì làm. Rảnh thì lướt web, đọc, nghe, xem tùm lum. Gặp gỡ bạn bè là vì muốn gặp gỡ bạn bè. Đi chơi là vì muốn đi chơi. Mua sắm là vì thấy thích món đồ đó.
    Mục đích gì cơ chứ, vui vẻ là được.

    Cứ kiếm, cứ tìm, cứ trăn trở ư? Mệt lắm.rồi. Cũng lười lắm rồi. Bình bình an an mà vui sống thôi.

    • Lần đầu tiên mình comment , chỉ mong góp ý bàn luận ^^. “sống không có mục đích ” ^^ , có vẻ hơi tiêu cực nhỉ , nhưng mình nghĩ cái bạn nói nó chỉ dừng ở mức “tồn tại” thôi . Bạn có bao giờ nghĩ bạn “tồn tại ” vì mục đích gì chưa ? “Tồn tại ” không là chưa đủ , tiềm năng của chúng ta hơn thế rất nhiều . không thể phủ nhận con người chúng ta tồn tại trước hết là để mưu cầu hạnh phúc , để ” vui vẻ” như bạn nói . Nếu bạn cảm thấy hài lòng trước cuộc sống hiện tại của mình , nếu bạn cảm thấy hạnh phúc và bằng lòng trước những gì mình đang có , xin chúc mừng , bạn đang đi đúng hướng rồi đấy ! Nhưng nếu không , đó là vì bạn đang không có mục đích sống , bạn chỉ đang đi trên 1 chiếc thuyền đậu hết chỗ này rồi neo đến chỗ kia , trước những thú vui tầm thường mà quên mất đích đến vĩ đại hơn mà bạn chưa bao giờ được thấy .Còn đấy những niềm vui hoang dại , phấn khích đến tột độ mà bạn chưa bao giờ khám phá , khi cái tinh thần hướng đến mục tiêu cao cả nhất , bạn “sống” như chưa bao giờ dc sống , bạn “sống” như ngày hôm nay là phút tận diệt của đời bạn , khi bạn “chơi đùa ” với “cái niềm vui tinh thần ” bất diệt của bạn , điều khiến cho bạn mê mẩn “nó ” đết tột cùng . “Nó” ở đây chính là mục tiêu , là đích đến ko giới hạn , là đam mê đấy . Bạn có tự hỏi tại sao vô số người lại tìm kiếm đam mê , vì đâu mà họ theo đuổi ? Nó vui chứ ? Phải , chính cái niềm vui hoang dại ấy , có sức hút hơn cả các niềm vui tầm thường kia . Mỗi người chúng ta đều là những con sư tư to lớn được nuôi nấng giữa bầy cừu . Bạn cố gắng tập kêu be be trong hình hài của 1 dã thú . Và chỉ khi tinh thần bạn thoát khỏi xiềng xích , khi bạn tìm được ngọn đuốc sống của đời mình , lúc ấy bạn mới có thể hóa xác để trở thành chúa tể sơn lâm , mặc sức tung hoành trên đồng cỏ của bạn , trong khi những chú cừu kia chỉ đang thỏa mãn tinh thần mình bằng đống cỏ sau vườn . Đấy , lựa chọn đều tùy ở mỗi chúng ta . Bạn có đầu hàng trước khi tìm ra mục đích sống của mình không , hay chỉ tồn tại như đám cừu nhỏ bé kia , tất cả đều tùy thuộc ở bạn thôi ^^ . Và như mình thấy ở trên thì có lẽ bạn đã đầu hàng . Như một quyển sách mà mình từng đọc qua , đại ý lời khuyên như thế này : “sống hết mình cho ngày hôm nay , nghĩ cho tương lai nhưng không lo lắng ” . Bạn đã làm được phần không lo lắng rồi đấy , còn phần nghĩ thì sao ^^ ?
      P/s : đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình , có thể bạn cho mình chỉ nói chứ chưa chắc làm được . Nhưng ít ra đây là hướng đi mà mình mong muốn ^^ 🙂

      • Rất hay
        Mình đã suy nghĩ về nó, tìm kiếm nó, thậm chí có lúc cảm thấy bế tắc trong suốt hơn một năm qua. Tuy chưa tìm được nhưng mình cảm thấy mình đang đi đúng hướng

    • Có lẽ bạn đã làm tốt những điều bạn cần làm. Điều bạn nên làm là tìm kiếm và lao mình vào những điều mà bạn thích, những điều mà sâu thẵm trong con người bạn, ước mơ của một đứa trẻ (lúc mà bạn chưa bị xã hội, kiến thức, vật chất,… chi phối). Hãy tìm đứa trẻ trong con người bạn. Nhớ nhé !

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI