19.4 C
Da Lat
Thứ Năm, 18 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Sống như một bông hoa

Featured Image: AnnaBella Photography

 

Tôi là đứa hay tự dưng có “một triệu câu hỏi vì sao”. Ví dụ, màu xanh nước biển và da trời giông giống nhau, nhưng tại sao xanh da trời là từ được gọi nhiều hơn. Trong từ điển cũng định nghĩa: “Blue is the colour of the sky without clouds.” Trời là một “nhân tố bí ẩn”. Biết màu da trời, biết mặt trời và chân trời, ngoài ra không biết gì hết. Một ngày không biết trời phải nghe bao nhiêu câu “Trời ơi!” Và mặc dù người ta than trời ơi, gọi trời ơi như thế, nhưng người ta ít khi ngước mặt nhìn lên trời.

Tôi vừa trở về từ một hòn đảo. Trong lúc đi tản bộ trên bãi cát tối muộn thì tôi thấy ba đứa trẻ đang xây lâu đài cát. Tôi ngồi xuống, ngắm, thỉnh thoảng hỏi một câu, nhưng bọn trẻ cả miền núi lẫn miền biển, sẽ có cùng một cách trả lời rất trống không hoặc không trả lời, kiểu như: “Em có vui không? – Vui.’. Tôi không nghĩ bọn trẻ hỗn xược. Chúng chỉ xa lạ với kẻ như tôi, như với những vị khách đến từ phía sau đường chân trời, nếu chúng chưa bao giờ đi tàu ra khỏi hòn đảo này.

Một đứa tên Yến, một đứa tên Việt Anh, một đứa tên Long. Tôi ngồi im và nghe lỏm. Bọn nó vui vẻ. Bọn nó đen đúa và nhỏ thó, nhanh nhẹn. Nó bảo chưa ăn tối vì xây lâu đài vui quá. Phía trước là sóng, bên trên là sao và trời đêm. Thật là may mắn quá. Những đứa trẻ thành phố ở trong những khối hình hộp chữ nhật như nhà, như xe bốn bánh, ở trong bầu không khi vô trùng của bố mẹ chúng tạo ra, có bao giờ thấy vui đến thế không. Có những đứa trẻ sống cuộc đời trong hộp. Loại hộp mà chất liệu và kích cỡ, nhãn mác đều do các bậc cha mẹ sáng chế.

Tôi đã gặp một người mẹ mà đi học kỹ năng quản lý thời gian và cuộc đời không phải cho mình mà là học hộ con để về dạy nó, dù nó mới mười tuổi. Và dù nó mới mười tuổi, mẹ nó đã quyết sẽ sống chết biến nó thành tiến sỹ học bên Mỹ trong tương lai. Bọn trẻ miền biển có bao giờ biết những vị khách đến từ phía sau đường chân trời đem những nỗi buồn gì đến đây không, và họ ít khi có thể ngắm trời rộng thế này lắm. Họ mải nhìn phía trước về tương lai, nhìn xung quanh xem có bằng người không. Họ không nhìn lên trên, không ngắm bầu trời, không biết bầu trời rất đẹp.

Hôm nay trong con ngõ rộng 2 mét cũng khó sang đường, tôi đem túi rác đi đổ nhưng xe rác lỡ đi mất, nên đành đặt cái túi ở góc đường đợi xe rác ngày mai quay lại. Bà bán nước gần đấy xa xả gọi: “Cô kia, điếc à, đi tìm chỗ có xe mà đổ, đây là chỗ tôi bán hàng.” Bình thường tôi đâu có bị mắng. Tôi nhìn lên trên, nhà lô nhô, dây điện chằng chịt, trời còn một mẩu, và tôi nghĩ: “Hẳn là bà ta không bao giờ ngắm trời.”

Người ta bị tầm thường đi khi không còn yêu thứ gì cả

Phòng của tôi có cửa sổ bằng kính. Trong vắt. Cái cửa sổ có ba ô kính hình chữ nhật. Nằm trên giường một buổi chiều mùa hè thế này nhìn ra, chỉ thấy bầu trời qua ô cửa, trông giống hệt vỏ của một lốc sữa TH True Milk. Đi học đại học, tôi không còn ngắm trời qua cửa sổ được nữa. Ở lớp, tôi cũng cố ngồi cạnh cửa sổ. Lên xe bus, tôi cũng cố ngồi cạnh cửa sổ. Để vớt vát lấy những mảnh trời be bé. Nó giống như nỗi sợ cố hữu trong lòng về một ngày mình khác đi, lòng mình chật hẹp, mình chẳng thấy gì ngoài những đồ vật trong mấy vách tường, những ý nghĩ bộn bề trong đầu và một vài những con người cả thân, hơi thân, hay xa lạ đi qua đi lại giữa mấy vách ngăn tim.

Đường chân trời vốn không phải điểm cuối của biển, nó chỉ là điểm cuối của tầm mắt. Có những thứ mắt chúng ta không thấy được. Giống như ngày mai. Tôi chưa nhìn thấy ngày mai. Không có nghĩa là nó không tồn tại. Tôi nằm trên cát ngắm biển ngắm trời, bị cái khối dịu dàng xanh nuốt chửng vào trong lòng, và tự trấn an một ngày nào đó, một điều gì đó thật khác, đang đợi mình ở sau đường chân trời kia. Tôi nằm nhìn lên trời, trên tay nắm một sợi dây diều, cái diều no gió bay phần phật hình chú chim xanh lướt trong gió. Tôi là con chim xanh, tôi bay trong tưởng tượng, tôi chỉ có một sợi dây nhỏ nối với mặt đất mà thôi. Tôi thấy mình như thế, một đứa chân lửng lơ đi không chạm đất, có lúc thu mình lại một góc, giữa tất cả những người nhìn về tương lai và nhìn ra xung quanh, tôi lại chỉ thích nhìn lên trời.

1000 năm sau, tôi đoán thế, chuyện những ngày chúng ta đang sống sẽ trở thành truyện cổ. Truyện như sau: Có một cô gái được sinh ra trong gia đình mà bố mẹ hết mực yêu cô ấy. 12 năm học trôi qua êm đềm. 4 năm đại học trôi qua nhạt nhẽo. Bố mẹ muốn cô có một tấm bằng. Ừ thì cô có một tấm bằng. Bố mẹ muốn cô làm việc ổn định nhàn hạ. Cô cũng vâng. Bố mẹ muốn cô có một tấm chồng. Ừ thì cô có một tấm chồng. Lúc đó cô 25 tuổi. Bố mẹ bảo đó là tuổi đẹp đấy. Cô ấy có những đứa con có cuộc đời về đại loại như của cô ấy trước kia. Những đứa con của con của cô ấy có cuộc đời về đại loại cũng như đã kể. Cô ấy sống đến lúc chết. Hết truyện.

Nghĩ lại thì chỉ cần một câu để kể thôi: Cô ấy sống đến lúc chết

Đó có phải là một câu chuyện đâu. Đó chỉ là quy luật tự nhiên. Ai chẳng sống đến lúc chết, nhỉ? Muốn cuộc sống là một câu chuyện, chính mình phải tạo ra tình tiết. Vẫn biết người ta luôn cần phải cảm thấy an tâm, ai cũng truy tìm cảm giác an tâm như cái lí do bảo hiểm ra đời, nhưng tôi luôn muốn tôi có một câu chuyện để kể về mình. Ai đó nói thế giới được tạo nên từ những câu chuyện kể. Tôi kể chuyện về một bông hoa nhỏ nhé.

Có hạt giống được gieo xuống đất. Hạt thấy quanh mình tối tăm ẩm ướt. Hạt nghe tiếng ai gọi từ bên trên: Hoa ơi, mau lớn nhé. Hạt thầm nghĩ: “ Cô bé gọi ai thế nhỉ, ai tên là Hoa?” Có lúc đất ngập nước. Nó nghe tiếng ai nói từ bên trên: Trời mưa, trời mưa. Hạt tự hỏi: “ Mưa là gì ?”. Có những ngày hạt thấy nóng bức lắm. Lại có ai đó nói: “Trời nắng quá, nắng quá.” Nó không biết trời màu gì, nắng là gì. Nó ôm trong lòng những câu hỏi về những âm thanh phát ra bên trên tầng đất kia. Có một thế giới mà nó chưa biết, Nhưng thế giới đó tồn tại. Nó ăn thật nhiều, uống thật nhiều từ đất với hy vọng sẽ cao lớn nhanh để biết đâu, sẽ ra khỏi lòng đất tối tăm này. Một ngày thức dậy, nó thấy mình vỡ ra, cắm chùm rễ vào đất và ngày qua ngày, nó biến thành một cái cây non xinh đẹp. Nó thấy trời rồi. Nó đã biết mưa và nắng. Nó yêu cuộc đời biết bao. Nó giấu bộ rễ trong đất hút thật nhiều sinh dưỡng để có thể đứng đây thật lâu, ngắm nhìn mọi thứ và cả cô bé ngày nào cũng đến chơi với nó. Một ngày khác, nó thức dậy, và ngạc nhiên thấy những cánh hoa xòe nở rực rỡ trên người mình như chiếc áo xinh xinh. Cô bé reo lên: “Hoa nở rồi!” Và nó biết cô bé đã gọi tên nó là Hoa từ khi nó ở trong đất. Nhưng không có hạt giống nào trong đất lại biết mình sẽ trở thành một bông hoa cả.

Không có bông hoa nào tự dưng sinh ra đã là một bông hoa cả. Nó đều bắt đầu từ một hạt mầm trong đất tối. Và nó cũng không hay biết mình sẽ trở thành bông hoa rực rỡ đâu. Chẳng có ai tự dưng sinh ra đã là người thành công hạnh phúc. Và bản thân họ, lúc trẻ tuổi, chắc cũng chưa bao giờ nghĩ sau này mình sẽ làm được nhiều điều đến thế.

Mình chúc bạn sống như một bông hoa nhỏ. Và một bông hoa luôn nhìn lên trời. Dù bạn có muốn thay đổi thế giới đi chăng nữa, hãy cứ cho bầu trời xin một phút của bạn. Bầu trời thật đẹp trong những ngày nắng thế này. Thật buồn khi nó là thứ rộng lớn nhất mà lại bị lãng quên. Đừng bận rộn quá. Đừng hẹp lòng.

Để ai cũng là một bông hoa.

 

Trang Xtd

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

16 BÌNH LUẬN

    • Cảm ơn bạn 🙂 Bên Guu mình ko viết từ lâu rồi vì ở đó giờ lộn xộn quá hình như không hợp với mình nữa 🙂 Mình viết lung tung nhiều nơi, may mắn là lang thang như vậy nhưng thỉnh thoảng được vài người nhớ đến như bạn :X Ăng gô gô – Chúc một ngày tốt lành, đọc Nguyễn Nhật Ánh là biết :”>>>>

      • Một chiều trời Sài Gòn khoác lên mình chiếc áo màu lam. Có vẻ hơi u buồn nhưng dễ chịu. Vô tình đọc được bài viết của chị. Thấy vui vì biết mình hổng phải là đứa “dị biệt” duy nhất luôn hướng về cửa sổ và bầu trời! ^^ Bài viết rất hay! Cám ơn chị!

  1. Cuộc đời thật sự đẹp đối với bạn. Tôi hạnh phúc vì điều đó. Nếu mai sau bạn nhận ra phút nhìn trời là phút vô nghĩa nhất đời bạn, thì xin bạn hãy giữ sự trải nghiệm ấy trong lòng mà nhìn trời vô tư như bây giờ, nhé bạn!

    • 🙂 Điều bạn nói chính xác là điều mình sợ nhất 🙂 Ai cũng sẽ có những ngày hối hận vì đã là mình 🙂 Being yourself is both the most difficult and the easiest way of living 🙂 . Dù mình có đang yêu đời ngay lúc này thì mọi thứ cũng ko dễ dang gì 🙂 20 tuổi, nói hiểu đời thì ko dám, nhưng mình muốn tin, vậy thôi 🙂 Ko có lòng tin thật cô đơn 🙂

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI