22.7 C
Da Lat
Thứ Sáu, 19 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Bạn, nỗi nhớ, và… tôi

Featured image: alexandreev

 

Giải thích tí nhé, cái tựa ấy mà.

Bạn: Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, sinh ra tiếp theo là một tiến trình dài. Đó là một vòng tròn của tạo hóa mà bất cứ ai trên đời này cũng bị cuốn vào nó. Giai đoạn mà mỗi người đánh dấu sự tồn tại trên cõi đời này chính là lúc chúng ta trưởng thành, lúc đó chúng ta cố gắng học tập, làm việc để đạt được điều mà mỗi chúng ta muốn. Có thể đó là các danh xưng như tỷ phú, triệu phú hay giáo sư tiến sỹ gì đấy. Nhưng chiêm nghiệm lại thì mỗi người chúng ta cố gắng làm việc, cố gắng không ngừng để có được những mối quan hệ chứ không phải tiền bạc và danh vọng. Và các mối quan hệ như vậy tôi tạm gọi đó là bạn.

Nỗi nhớ: Đó chính là những cung bậc cảm xúc giành riêng cho người với người. Chỉ những người thực sự quan trọng với nhau họ mới giành cho nhau những nỗi nhớ, cảm xúc yêu thương. Đó có thể là nỗi nhớ của trai gái yêu nhau, hay đồng nghiệp nhớ nhau, hay đó chính là nỗi nhớ của hai người bạn già. Rất phong phú, rất hoài niệm.

Tôi: đó chính là… người đọc và cảm nhận về bài viết này. Có thể là tôi hay là bạn hoặc một ai đó.

 

Khi tôi sinh ra, cùng thế hệ với tôi ở nơi tôi sinh ra. Tôi cũng có những người bạn những người cùng năm sinh với tôi. Chúng tôi cùng chơi những trò của tuổi thơ, cùng đi tập bơi, cùng đi trộm trái cây. Kỷ niệm vui buồn thời thơ ấu của tôi gắn liền với họ. Có thể gọi họ là những người bạn đầu tiên trong cuộc đời của tôi.

Tuy nhiên, khi tôi cũng được mười ba hay mười bốn tuổi, tôi chuyển đến một vùng đất mới để sinh sống và học tập. Có thể đó là một nơi tiện nghi về cơ sở hạ tầng, môi trường giáo giục tốt hơn nơi trước kia tôi từng sinh sống. Nhưng có mọi thứ nhưng tôi lại không có bạn bè để chơi ở thời gian đầu khi tôi đến. Nhưng mọi chuyện cũng đơn giản hơn vì dần dần thì tôi cũng quen và giao lưu với những người bạn mới này. Với tôi, giai đoạn này những người bạn này thật sự thú vị hơn những người bạn cũ. Nhưng tôi vẫn nhớ những người bạn đầu tiên này. Vì tôi và họ chơi với nhau ở một xóm nghèo, cùng chơi, cùng chia sẻ không toan tính gì cả. “Mày không có thì mày chơi với tao” hay “ Để tao chia cho mày để mày có mà chơi” đấy là những lời mà những người bạn này nói với tôi khi tôi chơi với họ. Họ chỉ tôi cách tự tạo cho mình món đồ chơi mà mình thích nào là xe ô tô, súng, kiếm, diều,…vì lúc đó gia đình chúng tôi không thể dư giả để mua những món đồ chơi đó.

Một cánh của mới mở ra cho tôi, khi tôi vào cấp ba. Tôi được học một trường điểm của nơi tôi sinh sống. Tôi có những người bạn mới, đó là những con của những gia đình khá giả, ba mẹ là trí thức, sinh sống ở thành thị. Khi ấy, tôi được gán mác là học sinh lớp chọn, được học song ngữ cả anh lẫn pháp. Thấy rất vui và hào hứng và có thể nhìn thấy một tí tương lai phía trước. Thắm thoát cũng nhanh, tôi thi đỗ vào Đại học điều mà thời điểm đó còn có rất nhiều giá trị. Nó không như thời điểm bay giờ gần như sắp phổ cập Đại học. Khi ấy tôi chợt nhớ về những người bạn đầu tiên của tôi mỗi lần tôi về thăm quê. Họ cũng đi học tiếp vào cấp ba, nhưng họ học ở một trường bé thôi. Hằng năm xét tỷ lệ đỗ Đại học thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Những người bạn tôi cũng không phải ngoại lệ, học trượt Đại học. Với họ, cánh cửa cuộc đời khép lại một cánh. Họ tiếp tục nghề nông mà gia đình họ là mấy chục năm qua. Ổn định cũng rất sớm. Khi tôi tốt nghiệp Đại học thì cũng là ngày họ mời tôi đi dự sinh nhật lần thứ nhất con của họ. Hiện giờ thì đã có người có thêm thằng cu thứ hai rồi.

Hiện nay, tôi đã ra trường đã đi làm và dự sẽ tìm học bỗng đi học lên tiếp ở một quốc gia nào đó có thể là Hàn Quốc, Pháp hoặc Úc. Tôi cảm thấy hào hứng với tương lai của chính mình, tôi được sống học tập làm việc ở thành phố. Một thành phố trẻ, nơi có rất nhiều cơ hội cho tôi. Nơi cho tôi nhiều mối quan hệ mà tôi luôn trân trọng. Họ giúp tôi sống có cái tâm hơn, sống có giá trị hơn. Tình bạn không vụ lợi, không toan tính. Tại sao tôi lại nói như vậy? Tại sao tôi quý những điều này? Vì tôi biết rằng, đâu đó trong cuộc sống này, con người có rất nhiều cơ hội để gặp nhau, để trao đổi liên lạc với nhau, đó có thể là điện thoại, email hay tài khoản mạng xã hội. Có những thứ ấy trong tay rồi thì có mấy ai bỏ thời gian, công sức  và tâm của mình để đuy trì và phát triển những mối quan hệ đó. Thử hỏi, trong danh bạ điện thoại mỗi người chúng ta có bao nhiêu số điện thoại, có bao nhiêu phần trăm trong danh sách dài đó cũng ta đã bỏ quên họ. Chúng ta chỉ gọi, chỉ liên lạc với họ khi chúng ta cần sự giúp đỡ của họ. Bạn có giống như vậy không?

Khi tôi là sinh viên tôi đã cư xử như vậy, tôi làm quen và lấy thông tin rất nhanh và đưa chúng vào ngăn xếp nào đấy. Để rồi khi tôi cần họ tôi sẽ nhớ đến họ. Khi ấy tôi chỉ quan tâm đến cái mục đích của chính mình mà quên đi cái cảm xúc của những người đó. Đến lúc tôi giật mình nghĩ ra thì mới biết đó không phải bạn. Đó chỉ là sự xả giao và vụ lợi của cá nhân tôi mà thôi.

Thiết nghĩ, cuộc đời chúng ta phấn đấu để đạt được những danh vọng, tiền bạn nhưng nếu khi đã có mọi thứ nhưng xung quanh chúng ta không có một ai để chia sẻ. Vậy chúng ta phấn đấu để làm gì hỡi những người bạn của tôi.

Mr Lias

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

4 BÌNH LUẬN

  1. Tình cảm của mỗi người dành cho nhau thực sự phải là sự quan tâm, chia sẻ lâu dài. Chứ không phải là kiểu vụ lợi hay khi cần tới họ mới thực sự nhớ tới.

    Tìm sao đây những người bạn thực sự chân thành và để mình luôn dành nỗi nhớ bây giờ?

    • Bạn hãy tự tạo cho mình một cộng đồng tốt, ở nơi đó bạn sẽ không phải nghĩ ngợi lo lắng vì nơi đó con người giành cho nhau những gì thật lòng và chân thật nhất.

Trả lời Lily Nguyen Hủy trả lời

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI