29 C
Nha Trang
Thứ Năm, 25 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Vượt qua cái chết

*Photo: Gio Photos

 

Là con người, ai cũng sợ chết. Đó là điều hiển nhiên vì nó thuộc bản năng sinh tồn. Tôi cũng từng sợ chết, rất sợ! Nhưng không biết từ bao giờ, nỗi sợ đó đã đi vào tiềm thức. Có lẽ, bởi tôi được cọ xát và tập dượt để đón nhận nó quá nhiều lần. Và ơn trời, lần nào cũng may mắn vượt qua nó. Từ nhỏ, sức khoẻ tôi đã yếu, quặt quẹo từ bé. Có thể nói, một thể chất yếu đuối được che dấu trong một cơ thể hoàn hảo nếu đánh giá bằng mắt thường. Biểu hiện từ nhỏ của tôi là nhạy cảm thời tiết. Cứ thay đổi thời tiết là cơ thể lập tưc phản ứng. Bố mẹ thương con cũng chạy chữa khám xét nhiều nơi nhưng không tìm được bệnh. Nhưng thời điểm đó, tôi vẫn sợ chết lắm vì nó chỉ là những trận ốm liên miên nhưng vặt vãnh.

Khi người yêu (là chồng tôi bây giờ) dẫn về nhà ra mắt. Mẹ chồng tôi bấy giờ đồng ý ngay lập tức, trong đó có yếu tố nhìn nó khoẻ mạnh. Giờ có lúc bà phải thốt lên: “Sao con yếu thế không biết, nhìn có đến nỗi nào đâu!” Nghĩ thương mẹ, hơn 60 tuổi mà chưa lần nào tôi phải bưng cháo chăm mẹ chứ mẹ thì cháo hầm, cháo hành mang vào viện hay bê lên giường cho tôi như cơm bữa đến nỗi thành quen, giờ bà không kêu ca phàn nàn nữa chỉ xót xa thương.

Lần đầu tiên và cũng là lần tôi cảm nhận về cái chết rõ nhất đó là khi tôi hôn mê, nằm trên giường bệnh 13 ngày trời tại khoa điều trị tích cực. Cứ nói người sống thực vật không biết gì nhưng thực tế họ biết hết, nghe thấy hết những cuộc trò chuyện và thì thầm của người xung quanh thậm chí là nghe rất rõ chỉ có điều họ không thể nào phản ứng được thôi. Mười ba ngày, tôi như trong trạng thái giao hoà giữa âm dương trần thế. Tôi như một kẻ vừa xa lạ vừa thân quen bởi nghe rõ tiếng người thân nói, gọi, khóc lóc… Nhưng lại không nhìn được họ mà lại gặp toàn người lạ. Lúc ấy, tôi như kẻ lạc giữa chốn xa lạ, ngơ ngác tìm người thân trong đám đông xa lạ.

Có thể nói, lúc đó là lúc cơ thể tôi đang tranh đấu dành giật giữa cái chết và sự sống. Không biết đúng không, nhưng qua chiêm nghiệm tôi đều thấy những người ở giữa ranh giới sống-chết đều giống nhau ở một điểm đó là: Nếu tỉnh lại được thì trước khi thoát khỏi hôn mê họ đều thấy mình đi tới cuối đường hầm và gặp ánh sáng chói loà. Lúc đó, họ thường mở trừng mắt, hoặc hấp háy hé vic chói…..tôi cũng vậy!

Sau lần ốm đó, thì nhưng trận ốm ngắt, ngất xỉu và cơ thể cạn kiệt cảm giác chìm xuồng đáy diên ra thường xuyên. Tuy nhiên mệt nhưng cũng có cái hay là giờ tôi không cảm thấy sợ chết nữa. Coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, thậm chí hôm nay còn nghĩ xem mình nên di chúc tiếp thân xác mình ra sao?! Hôm trước đã di chúc cho đứa em hàm răng rồi. Giờ tôi muốn sẽ cho ít tro vào cái lọ nhỏ để gửi đến một phương trời xa xôi… Hiii, nghĩ mà buồn cười thỉnh thoảng hâm hâm tôi hay có những ý nghĩ kỳ quặc như vậy.

 

May1980

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

4 BÌNH LUẬN

  1. Mình có một ý kiến nhỏ nếu câu chuyện bạn kể là sự thật. Thực sự bạn không hề yếu đuối mà bạn đang tự làm mình yếu đi (tự kỷ ám thị và không có nỗ lực phấn đấu) mình nói thế vì sao, không phải mình võ đoán vì bạn không thể có cơ thể yếu đuối trong một hình hài lý tưởng được (theo đông y). Vì thế bạn nên rèn thể lực và ý chí bạn sẽ tìm được sức mạnh thực sự của mình mà bấy lâu chưa được khám phá

  2. Chào các bạn! Mình là ngươi mới tinh toe ra nhập cộng đồng THĐP, đây là bài đầu tiên mình gửi. Rất cảm ơn các bạn đã quan tâm và ấn like cho mình. Nhưng…vì không thành thạo nên mình không biết làm thế nào để xem được ai đã ấn like, hic…mọi người đưng cười mình nhé! Một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã quan tâm và mong nhận được nhiều sự góp ý của cả nhà

Trả lời Sadie Pices Hủy trả lời

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,560Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI