19 C
Da Lat
Thứ Bảy, 20 Tháng Tư, 2024

PHÁT TRIỂN TOÀN DIỆN

Đi – Khát khao cháy bỏng

*Featured image:  Robert Warren Painter Jr.

Cái tuổi 20. Chán!

Tôi ở chung nhà với một chị vừa tốt nghiệp cao đẳng. Chị đang xin việc. Thi thoảng viết những dòng chữ bút bi mảnh vào tấm bìa “hồ sơ xin việc” màu vàng nhìn cũ kỹ, chán chường. Thi thoảng đi phỏng vấn. Những công ty quặt quẹo, đưa ra những điều kiện rất đáng ngờ như: “Tìm cộng tác viên chịu đặt 6 triệu cọc cho công ty, rồi làm nhiệm vụ tăng view cho website, ngày vào 25 lần, mỗi tháng nhận 750 000 VNĐ. Sau một năm thì sẽ nhận lại được 6 triệu cọc. Một tuần phải đủ chỉ tiêu 2 cộng tác viên.” Tôi nghe muốn bật ngửa khỏi ghế, nói với chị: “Nó có chừng đấy tiền thì lo mà làm nội dung website cho tốt rồi SEO lên top, thuê mấy đứa cộng tác viên làm gì? Họa có điên!” Gia đình, bạn bè cản, chị không nhận việc nữa. Chị vẫn ở nhà viết đơn xin việc, đi phỏng vấn. Lúc rảnh thì ngủ. Hoặc xem phim. Và hay bảo với tôi: “Chị chán quá em ơi.”

Trong một tối thứ 6 Sài Gòn còn mát lạnh chưa kịp oi nồng, tôi tới một quán cà phê nhỏ nhắn núp trong hẻm hốc quận 1, gặp một cô gái 22 tuổi. Chị vừa tốt nghiệp đại học kinh tế luật. Cũng có một chút hoang mang thường thấy của những sinh viên ngấp nghé ngưỡng ra trường. Như người chị cùng nhà tôi.

Chị học đại học 4 năm mà không có hoạt động gì nổi bật. Rất trầm. Kết thúc đời sinh viên, chị cũng không biết mình muốn gì: “Thật ra, sau khi tốt nghiệp chị muốn dành một năm “gap year” để tìm được “mình cần gì?” trước khi xin việc. Chị thèm được làm một cái gì đó thay đổi em ơi.”

Xê dịch

Và chị theo lời khuyên của một người bạn: “Đi exchange đi. Biết đâu mày sẽ khác!” Chị giấu ba mẹ nộp đơn. Thấp thỏm chờ kết quả. Trong lúc đợi chờ, chị sợ hãi rất nhiều thứ. Công việc ít hoạt động, tính cách mình trầm, lỡ đâu mình rớt thì sao? Đi nước ngoài có nhiều trắc trở, lỡ đâu mình gặp rủi ro thì sao? Kết quả báo về, chị đậu. Cuối năm 2013, chị đi Malaysia, 7 tuần.

Chị bảo với tôi, lúc ấy hình như khát khao nó đập mạnh trong mình. Không gì cản mình được. Kể cả lúc tổ chức sinh viên quốc tế chị đi gặp khó khăn, chị vẫn năn nỉ: “Chị xin em, cho chị đi, chị không thể hoãn lại đến 2014 được!” Thuyết phục được lãnh đạo tổ chức, chị lại vấp phải gia đình. Ba mẹ phản đối gay gắt. “Giờ mày đi ra nước ngoài chết mất xác thì sao?” Chị dành hai ngày trời chỉ để khóc. Khóc đến ngày thứ 2 thì bệnh, lăn ra ốm, tưởng chết. Mẹ đến bên giường chị, nói với giọng buồn buồn. “Thôi, đi đi con.”

Và thế là chị bay đến Malaysia. Chuyến bay đưa hạ cánh ở Malay lúc 4 giờ sáng. Chị chờ đến 5 giờ, có người của tổ chức từ trường Teknologi Petronas University ra đón. Hỏi ra mới biết, bên đó tụi nó rất năng động, chỉ cần nhắc đến tên “tổ chức sinh viên quốc tế” thì ai cũng biết. Chị đến phát bánh kẹo cho trẻ em, dạy tiếng Anh cho những đứa mù chữ. Chỗ chị ở, tụi nhóc không có giấy khai sinh sẽ không được đi học. Những gì nó biết là do tổ chức sinh viên đó dạy hết. Nhìn những đứa trẻ ngấp nghé tuổi mình, chỉ kém 1, 2 tuổi mà tư duy trắng tinh như chiếc hộp rỗng. Chị xót xa.

Tôi hiểu cảm giác của chị. Có những lúc trong cuộc sống, chúng ta khát khao một sự xê dịch. Là một chuyến đi, là trải nghiệm khác, là môi trường khác. Bất cứ cái gì cũng được, chỉ cần đôi chân được chuyển động. Để cứu cuộc sống mình ra khỏi vũng lầy nhàm chán, tù túng như chiếc thùng rác rỗng. Đó là khi tôi bước sang tuổi 19. Đó là khi chị tốt nghiệp đại học. Đó có thể là một ngày bạn còn rất trẻ, bàng hoàng nhận ra mình chẳng có gì trong tay. Xe của gia đình, laptop của bố mẹ. Còn mình, chẳng ước mơ, chẳng kỹ năng, chỉ có một nhúm kiến thức cỏn con không dàn nổi một trăm trang words. Và lúc ấy, chúng ta lại khao khát một chuyến đi đến cháy bỏng.

Tôi hỏi chị: “Vậy sau chuyến đi, chị thấy mình khác chi? Hay vẫn như ngày trước?” Chị cười thoải mái, đáp: “Lũ bạn chị ở Tek nó làm việc rất đam mê, cuộc sống luôn sôi nổi và vui vẻ. Chị thấy mình còn hời hợt quá. Chị đã từng rất sợ đi ra khỏi biên giới Việt Nam. Sợ mình không thích nghi với chỗ ở mới. Nhưng trở về từ Malay, chị thấy đi chẳng có gì khó hết, chẳng có gì ghê gớm hết, cũng giống như đi chợ thôi. Khi mình đã trải nghiệm rồi, mình thấy sẵn sàng hơn em à.”

“Hay là tổ chức đấy nó chăm sóc tốt quá nên chị thấy đi dễ?”

“Không đâu em, tùy thuộc vào tư duy của mình thôi. Phải chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ thì mới thấy chuyến đi dễ dàng. Thụ động ngồi chờ, cái gì cũng khó.”

Chán – “Căn bệnh” chung của thế hệ

Tôi cho rằng, chán là “căn bệnh” chung của thế hệ. Của những người 18 – 22. Khi mạng xã hội rút kiệt cạn sức sống của chúng ta, ăn cắp thời gian của ta thông qua những trang báo lá cải; những màn quảng cáo trả tiền thình lình nhảy vào newsfeed; những cuốn tiểu thuyết nhiều chất giải trí, ít giá trị; hay qua những chat box quẩn quanh về chủ đề rất vụn vặt, như thằng này đẹp trai, con kia xấu xí. Tôi cũng triền miên ngụp lặn trong đó. Đến nỗi khi tôi cảm thấy mình giống một cái cây héo, tôi đi cầu viện life coaching để giải thoát tình trạng suy sụp và mất năng lượng của mình. Người tư vấn cho tôi bảo: “Đừng cắm đầu vào đó nữa. Em ĐI đi.”

Đi. Là khát khao cháy bỏng

Tôi hay bảo người chị cùng phòng tôi là: “Em đi tập thể dục đây, có ai đi không?” Chị lắc đầu: “Lười lắm em.”

Nhưng kể từ khi tôi bắt đầu đi, tôi thấy cuộc đời đẹp hơn. Khi Sài Gòn trưa nóng nực nhưng tối vẫn lộng gió mát. Và tôi bắt đầu thích “We Are Young” Bởi khúc dạo đầu dồn dập như những tiếng trái tim tôi thúc đập. Hối tôi đi nhanh hơn chút nữa. Khát khao hơn nhiều nữa. Làm nhiều hơn, cười nhiều hơn, hạnh phúc hơn. Bởi vì, hôm nay, chúng ta vẫn còn rất trẻ.

Sẽ thật tốt nếu bạn có thể đi ra nước ngoài trong 7 tuần với 25 triệu như chị bạn của tôi. Còn nếu bạn đang nung nấu ý định đó, thì lên kế hoạch và làm đi, đừng nghĩ nữa. Còn nếu bạn ít tiền hơn, thử bỏ 20 ngàn, tóm lấy chiếc thẻ sinh viên và bắt 10 chuyến xe bus lang thang quanh Sài Gòn. Còn nếu bạn ít thời gian quá, dành 30 phút đi bộ mỗi ngày. Hít chật căng lồng ngực mùi Sài Gòn sôi động, và cảm thấy năng lượng chảy rần rật trong mình. Nguồn năng lượng của tuổi trẻ. Và lại thôi thúc chúng ta lên đường. Bởi cách tốt nhất để thoát khỏi buồn chán và tù túng trong cuộc sống là được XÊ DỊCH. Được ĐI. Cho dù là đi xa hay đi gần, đi cách Việt Nam ngàn cây số hay đi ra cây cầu vượt cạnh nhà. Chỉ đôi chân chuyển động, buồn chán sẽ tiêu tan.

Bạn có nghe tim bạn đang thúc đập? Bởi tôi tin, trong mỗi chúng ta, ĐI là khát khao cháy bỏng.

 

 Đỗ Thanh Lam

spot_img
Triết Học Đường Phố
Triết Học Đường Phố
"Thà chết cho một ý tưởng bất diệt, còn hơn sống cho một ý tưởng phù du." — Steven Biko

BÀI LIÊN QUAN

42 BÌNH LUẬN

  1. mình đã đặt vé đi đà nẵng tháng 5 khi mình sắp tốt nghiệp, bạn cùng đi có thể ko đi nữa vì nguy cơ trùng lịch thi, mình đang suy tính đi hay ko? nếu đi mình sẽ đi 1 mình, quả thực chưa bao giờ mình lại đi rất xa 1 mình như vậy.

    • Mình không thể khuyên bạn được điều gì. Mình chỉ có thể nói là: Dù bạn chọn tình huống nào, hãy nghĩ mọi cách để bảo vệ mình an toàn 😀

  2. mình mới biết kết quả phỏng vấn của AIESEC- mình trượt- buồn lắm vì vẫn khao khát có những chuyến đi như vậy. Muốn đi, muốn thay đổi, muốn làm gì đó khác với những năm tháng ” sống hoài, sống phí”. Cảm ơn Thanh Lam vì đã kể câu chuyện này…

  3. ôi, e thèm lắm chuyến đi gap year, đơn giản là vì những tháng ngày ôn thi thực sự là quá tù túng, suốt ngày làm bạn với sách vở, máy tính, những trang học onl. Em thèm cái cảm giác được xách xe chạy nhong nhong ngoài đường, đi đâu cũng được, chán thì mò về. Nhưng từ lâu cái ước muốn ấy của e đã trở nên Impossible. Đôi khi chán quá toàn lên skype than thở vs mấy đứa làm bên TNV: năm sau tao mười tám đủ tuổi, mày có suốt nào đi k cho t đăng kí với, tao thèm đi lắm…

      • chị ơi, chị thích phượt k ạ, e thích phượt lắm nhưng lại rất sợ các tệ nạn ở các nước ấy. Có hôm e tình cờ coi được chương trình bị bắt khi ở nước ngoài của National Geo, e thấy đa phần là bị bạn bè gạt,bị lừa nhét ma túy vào trong đồ của họ mà họ không hay biết, rồi cảnh sát tình cờ phát hiện được và họ bị tra tấn dã man con ngan luôn í. Đi phượt đa phần nhờ vào bạn bè giúp đỡ nhưng thực sự tìm ra một người bạn tốt giúp mình ở nước ngoài có khó lắm k ạ?

  4. đúng vậy.cân lắm một chuyến đi.những thứ hằng ngày làm gần như là sở thích của mình.nhưng nhiều quá cũng thành chán.cần phải đi. thôi.cảm ơn tác giả nhiều lắm

  5. Hình như Thanh Lam đúng đấy, chỉ cần một chút xê dịch thôi thì chúng ta cũng có thể thoát khỏi cái tình trạng tù túng hiện tại. Xin học bạn cái kinh nghiệm này!

BÌNH LUẬN

Vui lòng nhập bình luận của bạn
Vui lòng nhập tên của bạn ở đây

FOLLOW US

62,550Thành viênThích
3,699Người theo dõiTheo dõi
3,540Người theo dõiĐăng Ký
spot_img

BÌNH LUẬN MỚI

XEM NHIỀU

BÀI MỚI